Đà Tử và Bái Cước cũng cười híp mắt nhìn hai người họ. Lạc Vũ Nhu liền trực tiếp hô: "Sư Tôn, lại không giảm tốc độ, muốn đụng vào phi thuyền của bọn họ rồi! Có lẽ bọn họ thực sự là có khó khăn cần chúng ta giúp đỡ thì sao?" Diệp Lưu Vân nghe vậy sững sờ, ngay sau đó liền suy tư. Nếu như là hắn phải xuyên qua sương mù, nhất định sẽ chuẩn bị tốt trước. Chí ít sẽ có một tấm địa đồ chứ. Mà chỉ cần có địa đồ, sẽ không lạc đường, cho dù là vẫn luôn đi thẳng về phía trước, cũng có thể đi ra khỏi biển sương mù. Hắn lần nữa nhìn về phía những người kia, đều là cảnh giới Thiên Cương bình thường, ba nam một nữ, một chiếc phi thuyền nhỏ. Điều này cần phải có lá gan lớn đến mức nào, mới dám cưỡi loại tiểu hình phi chu này, ngang qua biển sương mù chứ? Còn nữa, bọn họ cưỡi lại là chiến thuyền của giặc cướp. Những người này cũng dám xin giúp đỡ giặc cướp? Hay là hoàn toàn không có kinh nghiệm? Hoàn toàn không có kinh nghiệm, khả năng cũng không lớn. Cho dù là lần thứ nhất Diệp Lưu Vân nhìn thấy Hắc Sa chiến thuyền này, cũng có thể nghĩ ra được là giặc cướp, bọn họ không thể nào không nghĩ tới. "Vậy tại sao còn muốn chặn chúng ta chứ?" Diệp Lưu Vân có chút không hiểu. Thế là hắn mở ra Kim Đồng, quan sát mấy người kia. Ba nam tử, tuổi tác đều ở khoảng ba mươi tuổi, nữ tử hơi trẻ hơn một chút, nhưng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984558/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.