"Ồ? Lại có thể lừa gạt cả thần thức và Kim Đồng của ta?" Diệp Lưu Vân không hề phát giác ở đây có bất kỳ huyễn thuật và mê trận nào, lại đi tới đây. Chỉ có thể chứng tỏ ở đây có sự tồn tại lợi hại hơn. Ở cửa hang, có một tòa bia đá, phía trên viết hai chữ lớn đỏ như máu "Phong Ma". Trong hang một mảnh đen kịt, thần thức cũng dò xét không vào được. Diệp Lưu Vân mở Kim Đồng, lại nhìn thấy trong hang đang ngồi một tôn Phật tượng. Mà tôn Phật tượng kia, cũng đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Diệp Lưu Vân. "Lại là một người sống!" Diệp Lưu Vân cũng bị dọa nhảy dựng. Đồng thời, toàn thân người kia kim quang tỏa sáng rực rỡ, còn truyền đến từng đợt thanh âm Phật Đà ngâm xướng. "Không phải nói ở đây trấn áp một ma đầu sao? Sao lại biến thành Phật rồi? Có điều quỷ dị!" Diệp Lưu Vân trong bụng nghi hoặc. Điều càng khiến hắn nghi ngờ là, Phật Đà kia mặc dù phát ra là kim quang, nhưng Vạn Thần Lệnh của hắn lại đang giúp hắn chống lại những kim quang kia. "Giả! Đây là huyễn thuật sao?" Diệp Lưu Vân trong lòng có chủ ý, liền không còn chịu sự mê hoặc của kim quang kia nữa. Phật Đà kia cũng mở miệng nói chuyện với hắn. "Tuổi nhỏ như vậy, đã có bản lãnh như thế, ghê gớm đấy!" "Quá khen rồi! Ngươi là ai? Vì sao ở đây?" Diệp Lưu Vân tò mò hỏi. Hắn cảm thấy Phật Đà này giống như không ra khỏi sơn động, chỉ có thể thông qua thủ đoạn huyễn thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984318/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.