Diệp Lưu Vân chờ hắn ngồi xuống xong, mới đi đỡ Hùng Bá Thiên dậy. Nhưng hắn không ngồi, mà là cung kính mà đứng ở một bên. Đây chính là Cấm quân Thống lĩnh của Kim Bằng vương triều, lại còn là trưởng bối, Diệp Lưu Vân sao dám ngồi ngang hàng với hắn, điểm lễ nghi này hắn vẫn có. Hùng Vũ Lực nhìn thấy xong, trong lòng cũng là rất hài lòng. Hắn không lộ vẻ gì hỏi thăm tình hình thân thế của Diệp Lưu Vân. "Lão già, ngươi hỏi nhiều như vậy phiền không phiền a?" Hùng Bá Thiên đều nghe có chút không kiên nhẫn. "Ngươi cút đi!" Hùng Vũ Lực bỗng nhiên đứng lên, một cước đá Hùng Bá Thiên ra khỏi rừng trúc. "Đi chuẩn bị một chút rượu và thức ăn cho huynh đệ ngươi đi, chúng ta mấy ông cháu cùng uống một chút." Hùng Bá Thiên nghe vậy, lập tức chạy đến, đi gọi người sắp xếp rượu và thức ăn. Hùng Vũ Lực thì xin lỗi cười nói: "Để Diệp tiểu hữu chê cười rồi! Tiểu tử này khuyết thiếu quản giáo, không hiểu lễ nghi. Có thể kết giao bằng hữu được với hài tử hiểu lễ phép như ngươi, cũng coi là vận may của hắn rồi." Diệp Lưu Vân lập tức cung kính mà trả lời: "Thúc thúc nói quá lời rồi! Hùng đại ca tuy rằng lời nói và hành vi có chút thô lỗ, nhưng làm người rất tốt, cũng không giống bề ngoài nhìn có vẻ tùy tiện như vậy. Hơn nữa còn rất trọng nghĩa khí, trọng tình cảm." "Ai, cái việc trọng nghĩa khí, trọng tình cảm này, cũng chưa chắc chính là chuyện tốt. Ta liền sợ hắn gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984312/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.