Diệp Lưu Vân không ngờ lão giả kia lúc bọn họ diệt phủ thành chủ lại không ra tay, vậy mà lại theo tới tận đây rồi mới xuất thủ. Lão gia hỏa này tâm cơ quá sâu. Giết bọn họ ở đây, chỉ sợ cũng không có người biết là lão giả này đã cướp đoạt tài vật. Lão giả kia vậy mà còn gật đầu tán thưởng. "Ừm, tiểu tử ngươi ngược lại là thông minh, thực lực cũng mạnh. Nhưng cho dù ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của ta đi?" Hắn đã quan sát Diệp Lưu Vân chiến đấu với giặc cướp lúc nãy, biết hắn am hiểu công kích thần hồn. Cho nên trên người đã sớm đeo một linh khí phòng ngừa công kích thần hồn. Kim đồng của Diệp Lưu Vân cũng đã sớm phát hiện hắn đeo loại linh giai bảo vật này. Hắn cũng không có nắm chắc nhất định có thể phá mất phòng ngự linh giai này, trong bất đắc dĩ, hắn đành phải thả ra khôi lỗi khô lâu, giết tới lão giả kia. Đồng thời, công kích thần hồn của hắn cũng đã phát động, muốn nhìn một chút năng lực phòng ngự của linh khí rốt cuộc mạnh đến mức nào. Nụ cười trên mặt lão giả kia lập tức ngưng kết. Hắn tính toán ngàn vạn lần, cũng không ngờ Diệp Lưu Vân lại mang theo bên mình một khôi lỗi mạnh mẽ như vậy. Hắn lập tức quát to: "Diệp Lưu Vân, lão phu chính là Chấp sự trưởng lão của Vạn Linh Tông, ngươi không thể giết ta!" "Ta quản ngươi là ai chứ! Người muốn giết ta, ta từ trước đến nay đều không buông tha." Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984296/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.