Diệp Lưu Vân với cách làm bá đạo như vậy, ngược lại là thực sự đã trấn trụ một số ma tu khác. Thế là, Diệp Lưu Vân nghênh ngang dẫn theo Vũ Khuynh Thành và Lôi Minh, bước vào sinh mệnh cấm địa, không còn ai lên tiếng hỏi nữa. "Đây là người của tông môn nào? Hay là của Ám Dạ Ma Điện à?" Một số ma tu ở bốn phía đều tư hạ hỏi thăm, nhưng không ai đoán ra được. "Khẳng định là cao nhân của tông môn nào đó đi, ngươi không thấy trưởng lão Thiên Cương Cảnh giới đều bị diệt sát trong nháy mắt mà! Nhân vật như vậy cũng không phải chúng ta có thể đắc tội nổi!" "Người này lại dám vào sinh mệnh cấm địa! Không sợ không ra được sao?" Ma tu bên ngoài nghị luận ầm ĩ, nhưng không ai dám đi theo vào. Bên trong sinh mệnh cấm địa, một mảnh sương mù mờ mịt, cả bầu trời đều là một mảnh ảm đạm, cảm giác vô cùng áp lực. Đồng thời âm phong thổi tới, Diệp Lưu Vân và bọn họ vừa đạp vào, liền biết nơi đây không phải nơi tốt, e rằng có một số âm hồn, ma quái và các dị vật khác. "Hai người các ngươi, tốt nhất là trở lại trong trữ vật giới chỉ thì tương đối an toàn." Diệp Lưu Vân đề nghị với Vũ Khuynh Thành và Lôi Minh. "Không, ta muốn bồi cùng tiểu ca ca. Đừng quên ta vẫn còn linh đang chứ, đến lúc đó có thể giúp ngươi!" Lôi Minh lung lay linh đang trên cổ tay. Trên chiếc vòng tay của nàng, vẫn còn bốn cái linh đang, cũng chính là, Bạch Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984287/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.