"Kiệt kiệt kiệt! Bọn oắt con các ngươi ngược lại là khiến lão phu dễ tìm thật!" Đột nhiên, một trận tiếng cười kinh khủng bao phủ khắp toàn bộ trú địa. Tiếp đó, một cái đầu người bị Thi Ma gặm đến bộ mặt hoàn toàn thay đổi, bị ném vào trong, khiến đám đệ tử kinh hãi bỗng nhiên đứng lên, nhao nhao rút binh khí ra. Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, nóc nhà của toàn bộ trạch viện bị hất tung, bốn phía lộ ra một mảnh thân ảnh của Thi Ma. Diệp Lưu Vân đã sớm phát hiện sự bao vây của những Thi Ma này, chỉ là hắn thấy vòng vây đã hình thành, nói sớm cũng vô dụng. Hơn nữa, người vừa phát ra tiếng cười kia, hắn cũng là một cố nhân. Chính là Hắc bào nhân mà hắn đã gặp hai lần. Chính y đã chỉ huy những Thi Ma này, bao vây nơi đây. "Nhưng mà, cảnh giới của hắn ngược lại là tăng lên rất nhanh! Vốn dĩ cũng chỉ khoảng Hóa Hải nhất nhị trọng, bây giờ xem ra, đã đạt tới Hóa Hải bát trọng rồi." Diệp Lưu Vân vừa quan sát Hắc bào nhân, vừa ở trong lòng thầm nghĩ. "Ồ? Vậy mà là tiểu tử ngươi! Kiệt kiệt kiệt! Đúng là dẫm nát giày sắt không tìm thấy, lại chẳng phí chút công phu nào mà có được! Chúng ta vậy mà lại gặp mặt rồi! Lần này, ta xem ngươi còn có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta không!" Hắc bào nhân nhìn thấy Diệp Lưu Vân xong, cũng cảm thấy sá dị, nhưng ngay sau đó y liền đắc ý cười lên. "Xem ra ông trời cũng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984092/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.