Thần hồn của Diệp Lưu Vân quá mức cường đại, tiếng đàn và vũ đạo này căn bản không mê hoặc được hắn. Dù cho có thể mê hoặc hắn, Vạn Thần Lệnh cũng sẽ đánh thức hắn dậy. Cho nên hắn chỉ là đơn thuần thưởng thức dáng múa của Vũ Khuynh Thành mà thôi. Mà những người khác, thì theo tiếng đàn và dáng múa, cảm xúc có sự thay đổi rõ rệt, lúc thì vui, lúc thì buồn, không biết trong thức hải đã xuất hiện những cảnh tượng gì. Diệp Lưu Vân chú ý tới Lôi Minh cũng bị ảnh hưởng, hoàn toàn say mê. Nhưng hắn cảm thấy cũng không có gì có hại, nên không đánh thức nàng. Dáng múa của Vũ Khuynh Thành này vốn cũng rất đặc sắc, tư thái, độ dẻo dai các thứ, đều là không có thể bắt bẻ. Váy áo múa lượn, dải lụa màu bay phấp phới, Diệp Lưu Vân cũng là thấy vui vẻ ở trong đó. Chỉ có điều nét mặt của hắn lại có sự khác biệt rõ ràng so với những người khác. Mãi đến khi một khúc kết thúc, mọi người đều rơi vào trong si mê, chỉ có Diệp Lưu Vân, gật gật đầu với chút dư vị, sau đó đưa tay rót một chén trà cho mình. Vũ Khuynh Thành cũng đang quan sát phản ứng của mọi người, bỗng nhiên phát hiện chỗ Diệp Lưu Vân có động tĩnh, vậy mà là đang châm trà. Trong lòng nàng không khỏi cũng là rung động. Hồi lâu sau, mọi người mới phản ứng lại, rối rít khen không ngớt lời về dáng múa của Vũ Khuynh Thành. Ngay cả Lôi Minh cũng không nhịn được vỗ tay. Nàng nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984035/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.