Lý Hoành liếc qua những người còn lại, ngoài ba người Diệp Lưu Vân ra thì còn có ba người khác cũng đứng chung một chỗ, không đi qua đó. Những người này tuy đều yếu một ít so với hắn, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, nếu hợp lại với nhau thì cũng không cần hắn bảo vệ. Chỉ có cảnh giới của Diệp Lưu Vân là thấp nhất. Thế là hắn nói với Diệp Lưu Vân: "Tên tiểu tử Chân Nguyên lục trọng kia! Ngươi là đệ tử của trưởng lão nào? Không muốn sống nữa à? Còn không mau cút qua đây?" Diệp Lưu Vân cũng thấy cạn lời. Cảnh giới của ta thấp thì ta chọc ai! Vừa tới đã bị mắng? Hắn lập tức trả lời một câu: "Có biết nói tiếng người không?" "Hả? Tiểu tử ngươi muốn chết phải không?" Lý Hoành nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía Diệp Lưu Vân. "Quỳ xuống xin lỗi ta, bằng không hôm nay ta sẽ không cho ngươi tham gia hành động." Diệp Lưu Vân khinh bỉ nhìn hắn một cái. Thần thức phát hiện Huyền Huyễn trưởng lão đang cười ha hả ở một bên quan sát, căn bản không có ý muốn xen vào. Mà bên kia, Nhạc chấp sự cũng lấy ra một đống thẻ bài, thấy bọn họ sắp động thủ, ngược lại thì dừng lại xem náo nhiệt. Những đệ tử khác đều mang vẻ mặt hóng chuyện, chủ động nhường ra không gian cho bọn họ động thủ. "Xem ra ở đây không cấm động thủ!" Diệp Lưu Vân trong lòng vui mừng, lập tức có tinh thần. Vừa vặn quyền pháp mới luyện được tối hôm qua không có chỗ để thử nghiệm, thế mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984015/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.