Thế nhưng, nữ tử kia lại tràn đầy cảnh giác đối với hắn, dò hỏi lai lịch của hắn. Đối với điểm này, hắn cũng có thể lý giải. Hắn giải thích một chút về việc chính mình đã nghe được giặc cướp muốn tới cướp sạch thôn trại như thế nào. "Mấy mũi tên vừa rồi là ngươi bắn sao?", nữ tử kia hỏi. "Chính là!", Diệp Lưu Vân trả lời. "Cung tên của ngươi đâu?", nữ tử kia rõ ràng là không tin. Diệp Lưu Vân đành phải từ trong nhẫn trữ vật, xuất ra Băng Nguyệt Cung, còn bắn một mũi tên, nàng ta mới tin. Nàng ta liếc mắt nhìn nhẫn trữ vật của Diệp Lưu Vân, hiển nhiên là thập phần hiếu kỳ. Lúc này, một vị lão giả vội vã chạy tới, hướng Diệp Lưu Vân nói lời cảm tạ. "Lão hủ là thôn trưởng ở đây. Cảm tạ công tử đã cứu tính mạng của toàn thôn chúng ta!" Nói xong, hắn hướng Diệp Lưu Vân khom người bái thật sâu, biểu thị cảm tạ. Sau đó lại nói: "Thế nhưng công tử vẫn cứ đi nhanh đi! Bằng không thì đợi trùm thổ phỉ tới, chúng ta liền khó mà chống cự được nữa." Diệp Lưu Vân cũng không nghĩ tới, chính mình đã giúp một chuyện, vậy mà lại còn bị người ta đuổi đi. Ít nhất cũng để chính mình nghỉ ngơi một đêm rồi hãy đi chứ! "Trùm thổ phỉ kia là cảnh giới gì?", Diệp Lưu Vân hỏi. "Chân Nguyên tứ trọng! Ngươi không phải đối thủ đâu!", nữ tử kia nhàn nhạt nói. "Ngươi gọi người dẫn ta đi sào huyệt giặc cướp. Không cần người của các ngươi theo ta đi vào. Chính ta đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4983932/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.