Diệp Lưu Vân lần đầu tiên xuất môn, căn bản không vội vã chạy đường. Trên đường đi, trong tay hắn một mực nắm giữ Ngộ Không Thạch, cảm ngộ lực lượng không gian. Trên đường, khi dừng lại nghỉ ngơi, hắn còn sẽ tu luyện một lát. Lương Tuyết cũng là hiếm khi đi ra ngoài thả lỏng. Mà lại Diệp Lưu Vân đối với nàng không có tâm cơ gì, cho nên nàng cảm thấy ở cùng một chỗ với Diệp Lưu Vân, tâm tình đặc biệt tốt. Trên đường đi, Diệp Lưu Vân bởi vì không có kinh nghiệm xuất môn, thường xuyên phạm phải một vài lỗi nhỏ khiến người ta dở khóc dở cười, ngược lại là khiến nàng cảm thấy vô cùng đáng yêu! Tâm thái của Diệp Lưu Vân tốt, Lương Tuyết nói hắn, hắn cũng không tức giận, còn đối với nàng đặc biệt chiếu cố, chuyện gì cũng nhường nàng. Khiến Lương Tuyết có cảm giác được người khác sủng nịch, đây là điều nàng không cảm giác được ở Vạn Bảo Các. Nhất thời khiến nàng có chút vui quên lối về, không muốn trở về Vạn Bảo Các nữa rồi! Vốn dĩ lộ trình hai ngày, bọn họ lại ngạnh sinh sinh đi năm ngày, mới chạy đến Hoành Lâm Sơn Mạch. Vừa tiến vào sơn mạch, cây cối cao lớn liền che khuất thiên nhật, không khí lập tức liền chìm xuống âm u. Từng trận tiếng thú gầm từ xa truyền đến, cũng khiến hai người bọn họ căng thẳng thần kinh. Dù sao ở loại địa phương hung hiểm này, một cái không cẩn thận, liền có thể mất mạng. Hai người bọn họ cũng đã không còn nói nói cười cười, mà là tay cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4983910/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.