Editor: LuciferVadden
Tiêu Phong sờ đầu Nắm một cái, vịn vào Nắm đứng lên, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng Tề Mộ Vân, tựa hồ đã đột phá xong, hiện sắc mặt đã khá hơn không ít, chỉ có điều vẫn chưa tỉnh lại.
“Cao thiếu, Tề thiếu sao rồi?” Nghiêm Thụy Minh đi tới hỏi.
“Ổn rồi…” Tiêu Phong đột nhiên nhớ tới lời Hắc Miêu nói “Mau lên, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!”
“Sao vậy, Cao thiếu?” A Long nghi hoặc hỏi.
“Tang thi! Hàng loạt tang thi đang tới, chúng ta nên chạy mau!” Tiêu Phong khẩn trương nói “Xe của các anh để ở đâu?”
“Mấy chiếc xe hàng trước mặt kia. Cao thiếu, thật sự có rất nhiều tang thi đang tới?” Một gương mặt sinh viên sạch sẽ trắng nõn – Lâm Trạch lại gần hỏi.
【Kí chủ mau, mau chạy meo!】Hắc Miêu khẩn trương thúc giục 【Nếu không chạy thì không còn kịp nữa meo!】
“Chạy mau! Nếu không chạy thì không còn kịp nữa!” Tiêu Phong khẩn trương lên tiếng.
“Được, A Long, mấy người các cậu mau đi cho xe chạy.” Nghiêm Thụy Minh cũng khẩn trương “Chúng ta phải chạy hướng nào?”
【Hắc Miêu, nơi nào tương đối ít tang thi?】Tiêu Phong vội hỏi.
【Phía đông meo】Hắc Miêu nói 【Chính là đường đối diện cao ốc bách hóa meo. Mặc dù tương đối ít, e rằng số lượng vẫn không ít đâu meo!】
【Ừ, ta biết rồi.】
Tiêu Phong lập tức nói với Nghiêm Thuỵ Minh: “Phía đông, hướng này.”
Vừa nói, vừa dùng ngón tay chỉ cho Nghiêm Thụy Minh nhìn.
Một lát sau, mấy chiếc xe hàng lớn đã lái tới.
Hướng Tiêu Phong chỉ là đường lớn, ngược lại xe hàng một đường không vướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thach-thien-hang/616908/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.