Editor: LuciferVadden Gần đây Tiêu Phong quả thật quên mất Tề Mộ Vân là chính. Từ khi nội dung nguyên tác biến mất ở chỗ Hắc Miêu, Tiêu Phong dần dần quên lãng nội dung, có lúc thậm chí quên mất đây là thế giới bên trong một quyển sách. 【Ôi giời, sao lại để ý người ta thế hả meo? Chẳng lẽ là…】Hắc Miêu cười thô bỉ nói 【Thiếu niên (1),không nên khinh thường đâu nhé meo!】 (1) Nguyên văn: tao niên – 骚年 – Sāo nián, đọc khá giống với 少年 – Shào nián: thiếu niên, bonus: chữ tao này là trong từ phát tao (phát dâm) =))) Đây là ngôn ngữ mạng bên TQ. 【Hắc Miêu, ta là thẳng!】Tiêu Phong cố gắng đè xuống sợ hãi dưới đáy lòng, hắn tuyết đối là thẳng tăm tắp! 【Ai tin đây kí chủ】Hắc Miêu cho Tiêu Phong một ánh mắt khinh bỉ, dĩ nhiên Tiêu Phong không nhìn thấy 【Bất quá nói đi nói lại meo, trong căn cứ Tề Mộ Vân là người đàn ông độc thân hoàng kim đó meo, kim cương Vương lão ngũ (2),qua thôn này thì không còn điếm (quán) meo. Bây giờ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, người này tiễn người kia rồi bản thân khóc thương meo.】 (2) Kim cương Vương lão ngũ: ý chỉ những người đàn ông giàu, đẹp, kiệt xuất, hoàn hảo về mọi mặt nhưng còn độc thân. 【Hắc Miêu này, hình như lần trước ngươi lỡ miệng nói ngươi có nguồn năng lượng riêng】Tiêu Phong không chút do dự nói 【Miễn là ta không mua đồ ở trung tâm mua sắm thì ngươi cũng đâu có năng lượng riêng, ha hả!】 【Kí chủ ngươi ác độc meo…】Hắc Miêu quyết đoán giả chết. Đờ mờ, sao nó biết lần trước sơ ý một chút là lỡ miệng đâu! Tiêu Phong ở đây cãi nhau với Hắc Miêu, thủ hạ Tề Mộ Vân thì lanh lẹ bắt đầu vận chuyển đồ vật bên trong siêu thị. Tiêu Phong phục hồi tinh thần lại, thấy họ vận chuyển khổ cực, muốn mở miệng nói mình có không gian, nhưng không biết người ở đây phải chăng đều là tâm phúc của Tề Mộ Vân hay không, vẫn không nói. Có điều, vừa nãy hình như mình nhất thời thuận tay thu song đao vào không gian? Tiêu Phong thoáng chốc cau mày. Thay đổi suy nghĩ một chút, không gian của mình đoán chừng toàn bộ tầng lớp trong căn cứ đều biết, dẫu sao mình cũng nghênh ngang lấy đồ vật trong tiệm ra ngoài. “Mấy người A Long giết tang thi phía trên, có lẽ hiện ở trên sẽ không có quá nhiều tang thi” Nghiêm Thụy Minh đột nhiên nói “Cao thiếu, nếu không, ngài mang Tề thiếu về trước?” Tiêu Phong sững sốt một lát, đảo mắt nhìn Tề Mộ Vân. Người này hiện giờ sắc mặt quả thật rất tái, mấy quả cầu sấm sét vừa nãy nhìn như bình thản đơn giản không màu mè, thế nhưng ngưng tụ tất cả dị năng của Tề Mộ Vân, thậm chí là chi nhiều hơn thu. Suy nghĩ một chút, Tiêu Phong lấy một tinh hạch tang thi cấp hai từ bên trong không gian ra, đặt vào trên tay Tề Mộ Vân. Tề Mộ Vân cảm giác được tinh hạch tang thi trong tay mình, không nói hai lời lập tức bắt đầu hấp thu. Mặc dù nói tinh hạch tang thi cấp hai năng lượng dư thừa, nhưng hôm nay năng lượng bên trong lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tan biến. Chỉ chốc lát, viên tinh hạch cấp hai này liền hoàn toàn dùng hết. Tiêu Phong thấy vậy, do dự một chút, lấy một viên tinh hạch cấp ba đặt vào trên tay Tề Mộ Vân. Nghiêm Thụy Minh là người có dị năng, có thể cảm giác được kia là viên tinh hạch cấp ba, trong lòng kinh ngạc. Tinh hạch cấp ba, thế nhưng cực kỳ hiếm thấy đó, trước không nói có thể đánh thắng hay không, chính là gặp được cũng khó. Trong lòng Tiêu Phong cũng hơi nhức nhối, tang thi cấp ba bây giờ rất khó gặp, hắn cũng không có khả năng đi tìm khắp thế giới. Nhưng nhớ tới Hắc Miêu vừa nói, trong lòng rất là không được tự nhiên, nói thật, hắn không muốn Tề Mộ Vân đi tìm người khác kết hôn. Trong lòng Tiêu phong đột nhiên sợ hãi, chẳng lẽ, hắn cong thật rồi?! Trong lòng nhất thời trở nên phức tạp. Lúc này Tề Mộ Vân liều mạng hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch, cảm giác dị năng chi nhiều hơn thu không thoải mái cho lắm. Tinh hạch cấp ba, trừ năng lượng càng dư thừa ra, còn có một cái là năng lượng bên trong nó tinh khiết hơn! Dĩ nhiên, tinh hạch càng cao thì càng tinh khiết. Tề Mộ Vân vốn thuộc đỉnh cấp ba, lúc này đánh một trận với tang thi cấp bốn, dị năng chi nhiều hơn thu, thế nên bây giờ dị năng trong cơ thể đều là năng lượng bên trong tinh hạch. Năng lượng tinh hạch cấp ba tinh khiết, khiến cho cả người Tề Mộ Vân thoải mái, đồng thời, hắn cũng cảm nhận được ngưỡng cửa cấp bốn! Mơ hồ bất đồng với cảm giác lúc thường, lúc này hắn thực sự tìm tới! Hơn nữa lập tức phải bước vào một bước kia! Thời điểm Tiêu Phong đắm chìm trong rối rắm, cũng cảm thấy cơ thể Tề Mộ Vân bắt đầu nóng lên, trở nên hơi phỏng tay, bị dọa vội vàng tìm Nghiêm Thụy Minh. Nghiêm Thụy Minh cẩn thận tra xét một phen, vẻ mặt vui mừng, kích động nói: “Tề thiếu sắp đột phá cấp bốn!” Tiêu Phong vừa nghe, đá trong lòng rơi xuống, suy nghĩ một chút sự sợ hãi vừa rồi của mình, Tiêu Phong thở dài. (????) Được rồi, mình thật là tài, thua trong tay Tề Mộ Vân. Đột phá cần nhiều năng lượng, vốn Tiêu Phong muốn lấy tinh hạch bên trong không gian của mình ra cho Tề Mộ Vân dùng, nhưng khóe mắt liếc thấy con tang thi cấp bốn đã chết kia, tinh hạch còn chưa móc ra, ánh mắt nhất thời sáng lên. Nguyên văn thiết lập, lúc đột phá, năng lượng hấp thu càng tinh khiết thì sau khi đột phá cũng sẽ càng cường đại, tinh hạch trong tay hắn làm sao cũng không tinh khiết bằng tinh hạch của tang thi cấp bốn! Nghĩ thế, Tiêu Phong liền động thủ đi móc tinh hạch. “Cao thiếu, ngài đây là?” Nghiêm Thụy Minh nghi hoặc hỏi. “Vừa vặn Tề thiếu sắp đột phá, viên tinh hạch tang thi cấp bốn này đến đúng lúc.” Tiêu Phong cầm một cây chủy thủ rơi trên đất lên, bắt đầu móc. Đây là lần đầu Tiêu Phong móc tinh hạch tang thi, trước kia đều là thỏ hoặc Nắm làm giúp, móc nửa ngày, đào lồi lõm đầu tang thi, thịt đỏ dịch trắng, Tiêu Phong vừa nhìn tức khắc cảm thấy buồn nôn. “Cao thiếu, hay là để tôi đi.” Người bên cạnh thấy lo lắng, nói. Đừng hiểu lầm, chẳng qua là y cũng cảm thấy buồn nôn mà, Cao thiếu đào, quá thê thảm không nỡ nhìn! Tiêu Phong sau khi nghe nói thế lập tức ném chủy thủ cho y, thanh âm này quả là thiên lại (thanh âm của thiên nhiên) á có được không (3)! Vội vàng cách xa thi thể con tang thi cấp bốn kia. Người ta rất nhanh đã móc ra một viên tinh hạch tang thi, tiếp đó lau sạch sẽ đưa cho Tiêu Phong. (3) Nguyên văn: Hữu mộc hữu – 有木有 – Yǒu mù yǒu, đọc khá giống với 有没有 – có hay không – Yǒu méi yǒu. Đây cũng là ngôn ngữ mạng bên TQ. Cầm lấy tinh hạch tang thi cấp bốn, Tiêu Phong bước nhanh đến bên cạnh Tề Mộ Vân, lấy tinh hạch cấp ba dùng hết năng lượng trong tay Tề Mộ Vân ra, đặt tinh hạch tang thi cấp bốn vào tay hắn. “Tề thiếu!” Cửa siêu thị dưới lòng đất vang lên tiếng bước chân, đồng thời có tiếng kêu to. “Im lặng!” Nghiêm Thụy Minh xoay đầu, thấy là A Long, tức giận nói. A Long cái gì cũng tốt, chỉ là miệng lớn. “A? Hử…” A Long lập tức thả nhẹ bước chân “Tề thiếu anh ta sao rồi?” “Đang đột phá cấp bốn” Nghiêm Thụy Minh nói “Sao cậu lại xuống? Không phải tôi bảo cậu giữ cửa sao?” “Đột phá cấp bốn?!” A Long kinh ngạc vui mừng hét lên “Ầy… Tôi dùng dị năng thổ hệ chặn cửa lại, xuống xem xem có gì cần giúp không.” “Cậu khí lực lớn, đi giúp bọn họ khuân đồ đi, chủ yếu chuyển đồ ăn.” Nghiêm Thụy Minh đỡ trán nói. “Được thôi.” A Long lập tức đi khuân đồ. Tiêu Phong không nói, không biết nên nói cái gì cho phải. Thời điểm đột phá sợ nhất chính là không có năng lượng, vì thế mặc dù biết năng lượng tinh hạch tang thi cấp bốn dư thừa, Tiêu Phong vẫn dự bị một viên tinh hạch cấp ba trong tay, thời khắc chuẩn bị vạn nhất tinh hạch tang thi cấp bốn không đủ dùng lập tức đổi. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tiêu Phong đã xác định Tề Mộ Vân rồi, đối với bạn đời nhà mình, đương nhiên tốt hơn. Tiêu Phong tự động bỏ quên Cao Tử Mân ở nhà luôn nhìn chằm chằm Tề Mộ Vân. Vai chính coi là gì chứ, cút sang một bên! Tiêu Phong bắt đầu tính toán nên nói chuyện này thế nào với Cao lão mới không kích thích đến Cao lão, dẫu sao, lão nhân gia ông ấy hẳn là tương đối bảo thủ phải không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]