Editor: LuciferVadden
【Thật vô dụng meo~ meo thấy rằng nói dễ nghe thì ngươi ngốc manh mà nói khó nghe thì ngươi ngu ngốc meo~. 】Hắc Miêu đột nhiên nói.
【Ngươi có phải là xem cái gì không nên xem?】Tiêu Phong nghe thấy hai từ ngốc manh trong miệng Hắc Miêu phun ra, không biết hình dung cảm giác của hắn lúc này thế nào.
【Meo truy cập internet ~】Hắc Miêu rất vui sướng nói.
Luôn cảm thấy bỏ mặc Hắc Miêu lên mạng hậu quả rất nghiêm trọng…
“Không ăn?” Thanh âm lành lạnh lần nữa vang lên, Tiêu Phong suýt chút nữa quên mất món ăn nguội trong tay. Dù sao hình tượng của hắn đã sớm không còn, bụng thật sự đói, liền không để ý hình tượng mà ăn.
Trên internet có một từ gọi là ngốc manh thụ meo~ có ý tứ gì meo? Hắc Miêu quyết định đi thăm dò một phen…
“Anh Diệp, anh cũng tới tham gia tiệc mừng thọ của ông nội? Thật là khéo.” Ngay lúc Tiêu Phong tiêu diệt xong phân nửa món ăn nguội, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói dễ nghe.
Quay đầu nhìn lại, là Cao Tử Mân.
Nữ chính rõ như ban ngày nhá! Tiêu Phong cảm khái, nhìn thêm vài lần (*^__^*) ha hả…
“Ừm” Diệp Tự Vĩnh lãnh đạm gật đầu.
Tiêu Phong nghi ngờ thái độ Diệp Tự Vĩnh đối với Cao Tử Mân, trong sách không phải là Diệp Tự Vĩnh chủ động chú ý Cao Tử Mân sao? Cảm giác kỳ quái này lại tới nữa rồi.
Đột nhiên, tiếng thuỷ tinh vỡ cùng nhau truyền khắp đại sảnh, người trong đại sảnh đều nhìn về phía tiếng động. Tiêu Phong cũng tò mò đứng tại chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thach-thien-hang/616858/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.