Hai mươi ba tháng Chạp, bách tính phương Bắc đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị đón năm mới.
Hôm ấy, nhà nhà ở Yên quận đều đốt pháo, tiễn Táo Quân về trời. Khi nghe tin Thiên Tử dẫn Bùi gia quân trở về, dân chúng lập tức ùa ra khỏi cửa, chen chúc nơi ven đường.
Phía trước có tinh binh dẹp đường, hai bên có kỵ binh hộ tống. Bách tính bị ngăn cách bên lề, qua từng lớp người chồng chất, căn bản không thấy rõ Thiên Tử ở nơi đâu. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến sự cuồng nhiệt trong tiếng hoan hô.
Tiếng hô “Thiên Tử vạn tuế” như thủy triều dâng cuộn trào không dứt.
Bùi Thanh Hòa khoan thai cưỡi ngựa tiến bước, nghe tiếng hoan hô vang dội, mày giãn ra, trong mắt tràn đầy ý cười.
So với Lạc Dương, Yên quận mới là căn cơ thật sự của nàng. Dân chúng nơi đây chỉ nhận nàng – Bùi Thanh Hòa một người. Họ trung thành với nàng, tin tưởng sâu sắc rằng nàng sẽ đem lại cuộc sống tốt đẹp cho họ.
“Quả nhiên vẫn là Yên quận này tốt hơn.” Bùi Yến cười hề hề, quay sang nhìn Bùi Thanh Hòa: “Chúng ta đi một năm rưỡi mới trở lại, Tiểu Hầu nhi chắc giờ đã biết đi biết chạy rồi. Chỉ sợ đã sớm quên mất bộ dạng của thân mẫu mình rồi.”
Lúc rời đi, Tiểu Hầu nhi mới ba tháng tuổi. Giờ đã gần hai tuổi.
Bùi Thanh Hòa mỉm cười thở dài: “Ta không phải một a nương tận tụy chu toàn.”
May mắn thay, đại chiến đã đánh xong. Tiếp theo là chấn chỉnh triều cục, thúc đẩy tân chính, chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5214177/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.