Đây là một trận đại thắng thỏa lòng người! Đào Vô Địch cũng coi như có chút cốt khí, không hề bỏ trốn. Khi Bùi Việt và Bùi Uyển xông tới, hắn đã ra tay trước, tự vung đao cắt cổ mình.
Máu tươi bắn tung tóe.
Đào Vô Địch ngã gục, thân xác xụi lơ.
Bùi Việt có chút tiếc nuối: “Không thể tự tay chém chết Đào Vô Địch.”
protected text
Bùi Việt nhanh tay đón lấy đầu người, nhếch môi cười rộng: “Nói rất phải. Dù sao thì, trận đại chiến này chúng ta đã thắng. Chúng ta sẽ dâng đầu Đào Vô Địch lên Thiên tử.”
Bùi Uyển lại nói: “Thúc đi đi! Trong thành vẫn còn lắm quân bại trận, ta đi dẹp bọn chúng. Quận Tân An đã hạ được, là địa bàn của chúng ta rồi, không thể để lũ tàn binh bỏ chạy mà làm hại dân lành.”
Nói xong, nàng liền gọi Bùi Ngọc và Bùi Lãng xông khỏi cổng thành.
Bùi Việt mang đầu người đến gặp Bùi Thanh Hòa, đặc biệt nhấn mạnh cái đầu quý giá này là do Bùi Uyển chặt xuống.
Trong mắt Bùi Thanh Hòa lóe lên ý cười.
Có được những hậu bối tài giỏi thế này, tộc Bùi quả thật là được trời ban vận số!
“Đầu người để lại, ngươi dẫn người vào thành,” Bùi Thanh Hòa phân phó: “Trong quân Giang Nam, võ tướng toàn bộ chém đầu. Quân lính thường, nếu vứt bỏ binh khí đầu hàng, có thể giữ mạng. Kẻ nào phản kháng, giết không tha.”
Chiến tranh xưa nay vốn tàn khốc, không dung được chút lòng nhân từ nào.
Binh lính của Bùi gia quân trên chiến trường hiếm khi giữ lại tù binh, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5207363/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.