Bùi Thanh Hòa đứng yên tại chỗ, dõi mắt trông theo bóng dáng Bùi Phong khuất xa, thật lâu không động đậy.
Là chủ soái, nàng phải giữ vững sự ổn định và điềm tĩnh, hỷ nộ không lộ ra ngoài. Mọi nỗi u sầu và không nỡ đều chôn chặt trong lòng.
Bên cạnh, Bùi Yến thì chẳng kiêng dè gì, dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn:
“Bùi Chỉ xuất giá, theo Dương Hổ đến Quảng Ninh quân. Bùi Tuyên lĩnh binh đến Phạm Dương quân. Giờ thì Bùi Phong cũng đi rồi. Muội chợt thấy lòng mình trống rỗng.”
Phải rồi! Trong lòng bỗng như có khoảng trống, chẳng có điểm tựa nào.
Rõ ràng biết đây là quyết định đúng đắn đối với bọn họ, đối với Bùi gia quân — chỉ có rời xa mới có thể bay cao, mới thực sự trưởng thành và gánh vác được một phương. Nhưng vì sao chia ly lại khó chịu đến vậy? Trong mắt Bùi Thanh Hòa ánh lên vẻ ươn ướt, nàng quay đầu sang chỗ khác, tình cờ bắt gặp ánh mắt Bùi Việt.
Bùi Việt đã khóc đến tèm lem:
“Hu hu, ta không nỡ xa Phong đường ca.”
Khóe mắt Bùi Thanh Hòa cũng nóng lên, hồi lâu mới dịu dàng an ủi:
“Cùng ở Bắc địa, vẫn sẽ có cơ hội gặp nhau. Chưa kể, đợi ta lĩnh binh hồi phủ, nghi lễ đăng cơ cũng phải chuẩn bị rồi. Đến khi ấy, võ tướng khắp Bắc địa đều sẽ tới.”
Tiếng khóc của Bùi Việt lập tức ngừng lại, ngước lên trông mong:
“Vậy chúng ta có thể sớm trở về Yên quận không?”
Bùi Thanh Hòa khẽ “ừm” một tiếng, vươn tay xoa đầu hắn:
“Được, thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5075140/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.