Thịt kho tàu nóng hổi, bóng mỡ lấp lánh, đầy ắp một bát!
Còn ngon hơn cả lúc ăn tết!
Trong ánh nhìn ganh tỵ của mọi người, hương vị thịt kho hiển nhiên càng thêm thơm ngon. Đám quân hán vừa cười hớn hở vừa ăn, đến lúc trở về quân trướng nghỉ trưa thì căn bản không sao ngủ được, từng người bắt đầu khoác lác khoe khoang.
“Hôm nay là ta biểu hiện nổi bật, mới khiến tướng quân để mắt tới.”
“Xì! Với chút bản lĩnh mèo cào của ngươi mà cũng dám khoe? Rõ ràng là do ta cao lớn rắn rỏi, xuất quyền có lực, mới lọt vào mắt tướng quân.”
“Tướng quân nói một là một, nói ban thưởng thịt là có thịt ăn. Tuy thao luyện mệt mỏi cực khổ, nhưng không hiểu sao, ta cảm thấy cuộc sống bây giờ thú vị hơn trước nhiều.”
“Đúng đúng, ta cũng có cảm giác này.”
“Đầu mục chẳng đã nói rồi sao? Từ giờ trở đi, chúng ta cũng là Bùi gia quân. Tướng quân bảo làm gì thì làm nấy.”
Đám quân hán không được ăn thịt, dĩ nhiên cũng có lời muốn nói: “Doanh đó chẳng qua là chiếm được tiếng to, khẩu hiệu hô vang, nên mới khiến tướng quân chú ý. Thật ra luyện quyền thì chúng ta luyện tốt hơn.”
“Buổi chiều chúng ta cũng hô to một chút.”
“Mau ngủ trưa đi, dưỡng sức lấy tinh thần, chiều còn luyện tiếp.”
Buổi chiều, ánh dương rạng rỡ xua tan giá rét đầu xuân. Dưới sự thúc giục chỉ dạy của các đầu mục, đám quân hán lại hô hào luyện quyền.
Bùi Thanh Hòa mỉm cười tuần tra, thỉnh thoảng dừng lại quan sát. Gặp doanh nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067662/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.