“Phụ thân, huynh trưởng,” Trương Tĩnh Uyển quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa cầu xin: “Biểu ca đã chết rồi, để con đi thu liệm cho chàng đi! Dù gì chúng con cũng là phu thê một hồi. Con phải thu xác an táng cho chàng!”
Trương đại tướng quân khẽ gật đầu.
Trương Duẫn cũng không ngăn cản, nhàn nhạt nói: “Muội ở lại đây đi, ta sẽ phái người đi thu xác cho hắn.”
Trương Tĩnh Uyển lệ như mưa rơi.
Thái tử còn nhỏ, đôi mắt ngây ngô mờ mịt, căn bản chẳng hiểu gì. Nó ôm cánh tay mẫu thân, dùng bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho nàng.
Trương Tĩnh Uyển đau như dao cắt, ôm Thái tử vào lòng, khóc đến không thở nổi.
Nửa canh giờ sau, thân binh của Trương Duẫn trở lại, sắc mặt có phần khó coi, cúi người bẩm báo: “Thẩm tướng quân nói, mấy ngày nay chưa thể thu xác. Có thi thể Thiên tử treo trên đầu thành, Bùi gia quân sẽ không công thành!”
Trương Duẫn: “…”
Hắn thoáng ngây người, rồi lập tức giận dữ nổi đóa: “Nghịch tặc! Lại dám trái quân lệnh! Ngươi đi thêm một chuyến nữa, gọi hắn tới đây, ta phải đích thân hỏi xem, hắn có phải muốn tạo phản không?!”
“Xin bớt giận!” Trương đại tướng quân bất ngờ lên tiếng ngăn lại: “Chuyện hôm nay, bỏ qua đi!”
Trương Duẫn cả kinh, chợt quay đầu nhìn.
protected text
“Phụ thân! Không thể bỏ qua được.” Trương Duẫn nghiến răng nói: “Đây là đang làm phách, cần lập tức bắt hắn lại!”
“Bắt hắn rồi, ai giữ thành?” Trương đại tướng quân nhìn Trương Duẫn: “Ta đi hay ngươi đi?”
Trương Duẫn nghẹn lời không đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067652/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.