Tin dữ truyền đến Bùi gia thôn vào ngày hôm ấy – một ngày tưởng như bình thường.
Bùi Thanh Hòa như mọi ngày, dẫn tân binh luyện tập. Suốt hơn nửa năm nay, quân Bùi gia không ngừng chiêu binh luyện binh. Lũ tân binh ban đầu phần lớn gầy gò như que củi, ánh mắt sợ hãi mông lung, nhưng nhờ ăn no suốt nửa năm, thân thể dần cường tráng, sức lực tăng lên đáng kể. Hằng ngày khổ luyện không nghỉ, đọc sách học chữ, học thuộc quân quy, ánh mắt cũng ngày một kiên nghị.
Cứ đà này, sang năm mới, những tân binh ấy xem như đã luyện thành. Sau vài lần ra trận tôi rèn sinh tử, kẻ sống sót sẽ trở thành tinh binh, hai ba năm sau chính là lão binh, có thể dẫn dắt tân binh.
Năm trăm quân Phạm Dương do Lữ Nhị lang mang đến biến chuyển rõ rệt nhất. Vốn là những kẻ lười biếng, vô kỷ luật, chiến lực thấp, nhưng sau nửa năm khổ luyện, nay ai nấy đều tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng rực, có dáng dấp tinh binh.
Bùi Thanh Hòa mỉm cười khen ngợi Lữ Nhị lang: “Dạo gần đây, binh sĩ dưới trướng ngươi luyện rất tốt, tiến bộ rõ rệt.”
Lữ Nhị lang cười đáp: “Ấy là nhờ tướng quân biết cách luyện binh. Dù là sắt vụn, vào tay tướng quân cũng có thể rèn thành binh khí sắc bén.”
Tên nịnh hót này. Bùi Phong bĩu môi, đảo mắt khinh thường.
Bùi Tuyên mỉm cười ngọt ngào với Lữ Nhị lang. Lữ Nhị lang sung sướng đến mức miệng cười rộng tới mang tai. Vài ngày nữa, Bùi tướng quân sẽ đưa Bùi Tuyên đến Phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067622/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.