Ánh mắt của Kiến An Đế lạnh lẽo đến thấu xương.
Tâm can Trương Tĩnh Uyển lạnh dần từng tấc, đầu óc trống rỗng, đến chính nàng cũng chẳng nghe rõ mình đang nói gì: “Dù sao cũng phải có cách. Chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn, để mặc Bùi Thanh Hòa dẫn binh kéo đến?”
“Chúng ta hãy an táng Lý lão phu nhân cùng mọi người cho tử tế, ra ngoài tuyên bố là họ đột ngột mắc dịch bệnh. Từ giờ lập tức phong tỏa Bột Hải quận, không để ai rời khỏi thành. Tin tức phải được giữ kín trong thành…”
Kiến An Đế bật cười lạnh sắc bén, ngắt lời những lời ngớ ngẩn của Trương Tĩnh Uyển: “Hoàng hậu đúng là gan dạ, lời nào cũng dám nói, việc gì cũng dám làm. Nếu trẫm làm như nàng nói, thì chỉ cần chờ Bùi tướng quân kéo quân đến đánh Bột Hải quận là vừa. Đến khi ấy, trẫm chính là hôn quân mất nước. Hoàng hậu cũng không cần đồng cam cộng khổ với trẫm nữa, hãy quay về Trương gia đi. Có tám vạn quân Bột Hải bảo vệ, ắt sẽ không sao.”
Những lời độc địa ấy khiến Trương Tĩnh Uyển lệ rơi lả chả, nàng nghiến răng, vẫn cố gắng nói tiếp: “Vậy hoàng thượng định làm gì? Chẳng lẽ định trị tội, bắt giam phụ thân và huynh trưởng của thiếp sao?”
Kiến An Đế lạnh lùng đáp: “Giết người đền mạng! Đó là lẽ trời. Người đâu, lập tức áp giải Trương đại tướng quân cùng Trương thị lang vào thiên lao, trẫm sẽ thân chinh thẩm vấn, cho Bùi tướng quân một lời giải thích!”
Đám thân vệ thiên tử đồng thanh lĩnh mệnh, rút đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067619/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.