Bên mộ của Bùi Ất, lại thêm một nấm mồ mới.
Bùi Thanh Hòa đốt giấy trước mộ, những tờ tiền vàng cháy bùng lên trong lửa, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt nàng, lặng lẽ mà thê lương.
Bùi Yến, Bùi Tuyên, Bùi Phong đều có mặt, từng người quay mặt đi len lén lau lệ. Chiến tranh là sự tàn khốc nhất thế gian này, từng sinh mạng đang sống rực rỡ cứ thế tiêu vong. Người thân quen lần lượt rời xa, mãi mãi không còn quay lại.
“Thanh Hòa đường tỷ,” Bùi Yến tính tình xưa nay vô tư cởi mở, nay hiếm khi tỏ ra buồn thương: “Về sau nếu ta chết trận sa trường, nhất định phải đưa ta về. Ta không muốn bị chôn nơi đất khách quê người.”
Bùi Tuyên, Bùi Phong cũng khẽ phụ họa: “Ta cũng vậy.”
Bùi Thanh Hòa quay đầu nhìn những người thân thiết nhất – những đường muội, đường đệ quen thuộc. Bùi Yến đã trưởng thành, Bùi Tuyên mới vừa đến tuổi cập kê, còn Bùi Phong năm nay mới mười bốn, nét non nớt vẫn còn vương trên gương mặt.
Nhưng ra chiến trường, kẻ địch đâu màng đến tuổi tác. Ai cũng muốn sống, ai cũng muốn thắng trận. Thế nhưng, sinh mạng vẫn không ngừng ngã xuống.
“Không được nói những lời xúi quẩy như vậy.” Giọng Bùi Thanh Hòa có phần khàn đi, trong đôi mắt đen tuyền lại bừng lên ngọn lửa: “Phải chăm chỉ luyện binh, sống thật tốt cho ta.”
“Thế đạo loạn lạc, nội chiến không dứt, lại phải chống giặc ngoại bang, khổ nhất vẫn là trăm họ. Vì bách tính, chúng ta phải không ngừng giành thắng lợi.”
Kính triều có mười chín châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067611/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.