Toàn thân Lữ Nhị lang đau nhức, nhưng đau nhất lại là gương mặt vẫn còn nguyên vẹn.
Hiện tại Bùi Phong ngược lại lại rất có phong độ, đưa tay kéo Lữ Nhị lang dậy. Những quân sĩ khác bị đánh ngã xuống đất cũng lần lượt được đỡ dậy. Vài người bị thương ngoài da khá nặng phải dìu đi bôi thuốc, dù thương không nặng, thì tâm trạng cũng chẳng khá hơn, chẳng ai còn lòng dạ nào mà ở lại.
Xem cái gì mà xem? Bọn họ chính là trò cười lớn nhất ở đây!
Giao đấu luôn có thắng thua. Tiêu chí để đánh giá bên nào thắng, là nhìn xem phe bại trận còn bao nhiêu người đứng vững. Trước kia, Lý Trì thảm bại nhất, đến cuối cùng cũng còn lại mười mấy người! Thế mà doanh trại của bọn họ hôm nay, thực sự là toàn quân bị diệt!
May mà đây không phải chiến trường thật. Bằng không, giờ thi thể bọn họ hẳn đã nguội lạnh rồi.
“Thắng bại là chuyện thường trong binh gia.” Bùi Thanh Hòa bước tới an ủi Lữ Nhị lang: “Ngươi mới đến, còn chưa quen với cách thao luyện của Bùi gia quân, binh lính dưới trướng cũng chưa thích ứng. Luyện tập vài tháng sẽ ổn thôi.”
Lữ Nhị lang gượng cười còn khó coi hơn khóc: “Tướng quân nói phải.”
Ánh mắt Bùi Thanh Hòa lướt qua đám quân sĩ Phạm Dương quân mặt mũi ủ rũ, xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu, dịu giọng nói: “Các ngươi lui xuống bôi thuốc, nghỉ ngơi dưỡng thương đi.”
Chúng quân sĩ yếu ớt đáp lời, dìu nhau rời khỏi võ trường.
Bùi Yến mồm to, lẩm bẩm một câu, giọng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067588/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.