Trương Tĩnh Uyển hoàn toàn không để tâm đến lời khuyên can của Thẩm công công, vẫn tiếp tục khóc nức nở:
“Biểu ca, chàng hãy mở mắt nhìn thiếp một lần đi.”
“Thiếp là hoàng hậu của chàng, là thê tử của chàng, là người trong thiên hạ này để tâm đến chàng nhất. Thiếp còn sinh con cho chàng. Lẽ nào lại không bằng ả Bùi Thanh Hòa kia?”
“Chàng mới gặp nàng ta mấy lần? Nói được mấy câu? Chàng căn bản không hiểu nàng ta. Chàng yêu chính là cái hình bóng trong tưởng tượng của mình mà thôi. Bùi Thanh Hòa đối với chàng vô tình vô nghĩa, hà tất phải mãi vương vấn…”
protected text
Hai con ngươi đỏ ngầu như máu.
Tựa như dã lang cùng đường mạt lộ, hung hăng trừng trừng nhìn con mồi.
Trương Tĩnh Uyển như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt cổ họng, khó thở đến mức gần như không thở nổi, cuối cùng ngậm miệng lại.
“Cút ra ngoài!” Kiến An Đế nghiến răng phun ra hai chữ, giống như dã thú hấp hối gầm lên lần cuối: “Cút ra ngoài!”
Sắc mặt Trương Tĩnh Uyển tái nhợt, lảo đảo lùi lại, không dám nhìn thẳng Kiến An Đế, chật vật xoay người bỏ chạy. Tà áo rộng lớn che lấp khuôn mặt đẫm lệ. Khi bước qua ngưỡng cửa, nàng vấp một cái, ngã nhào xuống đất. Không đợi ai đỡ, nàng gắng gượng đứng dậy, tiếp tục chạy.
Tựa như sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo.
Chạy một mạch về đến tẩm thất, nàng xông vào trong, đóng chặt cửa, nức nở không thành tiếng.
Tựa như có thứ gì đó trong lòng bị đập vỡ tan nát.
Kiến An Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065059/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.