Lữ Phụng cố nén đau lòng, gom góp toàn bộ chiến mã còn có thể sử dụng trong Phạm Dương quân, vừa đủ năm trăm con, giao hết cho Lữ nhị lang mang đi.
Trước lúc lên đường, Lữ Phụng nghiêm giọng dặn dò:
“Đến Liêu Tây rồi, gặp tướng quân, nhất định phải giữ lễ cung kính. Trong Bùi gia quân, Bùi Vân, Bùi Yến, Bùi Chỉ đều là những người cứng rắn, chớ có trêu chọc. Còn mấy người trẻ tuổi hơn như Bùi Tuyên, Bùi Phong, cũng chẳng dễ đối phó đâu, ngươi cứ ngoan ngoãn thì hơn.”
Lữ Phụng lại nói tiếp:
“Nhưng cũng đừng quá mềm yếu để người ta bắt nạt. Dù nay đều đã đổi sang cờ hiệu họ Bùi, song Phạm Dương quân chúng ta với Quảng Ninh quân, Liêu Tây quân, vẫn phải so tài cao thấp. Trước kia Phạm Dương quân bị coi là yếu nhất, giờ Liêu Tây quân bị đánh tàn, Quảng Ninh quân thương vong cũng nặng nề, chỉ riêng ta giữ được thực lực. Không cần sợ ai cả.”
Lữ nhị lang lập tức dựng tai lên, liên tục gật đầu.
Lữ Phụng suy nghĩ chốc lát, lại hạ giọng dặn thêm:
“Sau khi đến nơi, phải nhanh chóng hòa nhập với quân Bùi gia, quan sát cho kỹ xem Bùi tướng quân dẫn binh, luyện binh thế nào.”
“Đại ca là muốn ta học lỏm cách chỉ huy của người ta sao… ối!”
“Cái gì mà học lỏm!” – Lữ Phụng trừng mắt – “Phạm Dương quân đã đầu hàng, đổi sang cờ Bùi gia rồi. Hỏi han Bùi tướng quân là chuyện đường hoàng. Ngươi phải tinh thần tỉnh táo, mắt mở thật to, dốc lòng mà học. Nếu học không ra trò, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065056/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.