Bùi Thanh Hòa tuy có chút men say nhưng vẫn còn giữ được sự đoan trang, không hề thất lễ.
Bùi Vân tửu lượng không tồi, uống liền mấy chén mà mặt vẫn không đổi sắc.
Người tửu lượng kém mà tửu phẩm còn tệ hơn, không ai khác ngoài Bùi Yến. Bùi Chỉ, người nhớ ăn không nhớ đòn, lại rót cho nàng mấy chén, lập tức bị Bùi Yến túm cổ áo kéo sang một bên.
Mọi người vừa ăn uống, vừa vươn đầu hóng chuyện.
Dương Hổ không ngồi yên nổi, bước nhanh tới định giải vây cho Bùi Chỉ.
Bùi Yến nhe răng cười:
“Từ hôm nay ta chính là đường tẩu của ngươi rồi. Đường tẩu cùng ngươi tỷ thí vài chiêu, không tính là đánh người đâu nhỉ?”
Dương Hổ lạnh toát sống lưng, vừa nhìn vẻ mặt đáng thương, môi mím méo của Bùi Chỉ liền máu nóng dâng trào, lớn tiếng nói:
“Nếu đường tẩu muốn ra tay, cứ nhằm vào ta! Thả Bùi Chỉ ra!”
Bùi Chỉ lập tức liếc mắt đưa tình đầy cảm kích.
Bùi Yến quả nhiên buông tay, không khách khí mà tẩn cho Dương Hổ một trận. Nể tình ngày đại hỷ, nàng cũng nương tay, không đánh vào mặt mũi.
Lý Trì đứng bên nhìn vô cùng hả hê, nâng chén cụng với Tống đại lang:
“Bùi Yến cô nương không hổ là dũng tướng của Bùi gia quân, thân thủ, nắm đấm đều không chê vào đâu được!”
Tống đại lang cũng chẳng phải người tử tế gì, cười hề hề xúi giục:
“Ngươi cũng thử thân thủ đi, tướng quân thì không dám động, nhưng đánh với Bùi Yến cô nương một trận cũng chẳng sao. Thua hay thắng không quan trọng.”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065049/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.