Bàng thừa tướng được khiêng lên xe ngựa, đưa trở về phủ thừa tướng.
Lão phụ nhân cùng con cháu vây quanh bên giường, ai nấy mặt mày đưa đám, bộ dáng chẳng khác nào sắp đưa tiễn Bàng thừa tướng về Tây. Bàng thừa tướng thấy thật xúi quẩy, phất tay đuổi đám con cháu lui ra, chỉ để lại lão phụ nhân bên mình.
Bàng phu nhân nức nở nói nhỏ:
“Hoàng thượng chẳng phải là phát điên rồi sao! Hàn thị lang, Mã lang trung đều là cựu thần Đông cung, năm xưa theo ngài ấy khổ cực lắm mới thoát khỏi kinh thành, đến quận Bột Hải cũng chẳng hưởng được mấy năm thanh bình. Vậy mà cứ thế bỏ mạng ở U Châu!”
“Bây giờ, hoàng thượng còn muốn ông đi chịu chết nữa! Ông nhất định không thể đi! U Châu giờ đã là thiên hạ của Bùi tướng quân, ai đi tới đó cũng đều chỉ như một đám ‘lưu phỉ’ kéo đến. Dù ông có mang theo bao nhiêu người cũng không địch nổi sự công kích của đám lưu phỉ ấy.”
Bàng thừa tướng thở dài não nề:
“Vậy ta biết làm sao đây? Ta đã ngã quỵ trước mặt hoàng thượng rồi, nhưng người vẫn không chịu tha cho ta, nói là đợi ta dưỡng bệnh vài ngày rồi lại lên đường.”
“Mạng già của ta, tám chín phần là sẽ bỏ lại ở U Châu rồi.”
Bàng phu nhân dùng tay áo lau mạnh nước mắt, nghiến răng nói:
“Cái chức thừa tướng xui xẻo này không làm cũng được. Ông dứt khoát từ quan, cả nhà ta trở về tổ trạch.”
“Không về được nữa rồi.” Bàng thừa tướng thở dài:
“Thiên hạ rối ren, nơi nơi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065045/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.