Lý Trì nào thèm để ý đến ánh mắt khinh miệt của đám người kia.
Quảng Ninh quân vẫn là một đội quân độc lập có cờ hiệu riêng, Phạm Dương quân thế đứng khó xử, tình thế vi diệu, Bình Dương quân chẳng qua là vì thông gia mà kết minh. Còn Bắc Bình quân thì vốn trung thành với triều đình.
Duy chỉ có Liêu Tây quân là bỏ hẳn cờ hiệu, hoàn toàn quy thuộc dưới trướng Bùi gia quân. Đây cũng là ưu thế độc nhất vô nhị của hắn, kẻ đến sau mà vươn lên hàng đầu.
“Đám tráng đinh bị bắt đến, quá nửa đều chạy rồi. Còn lại, đánh xong trận này, ai nấy đều một lòng trung thành với tướng quân.” Lý Trì khéo ăn khéo nói: “Bây giờ còn ở trong quân doanh, đều là những kẻ thiết tha muốn gia nhập Bùi gia quân. Xin tướng quân cho họ một cơ hội.”
Cũng là cho ta một cơ hội.
Ta quá khao khát tiến thân rồi.
Dương Hổ thật sự không nhìn nổi nữa, ho khan một tiếng:
protected text
Lữ Phụng liền phụ họa:
“Dương tướng quân nói phải. Hơn nữa, Bùi gia quân nổi danh kỷ luật nghiêm minh, luyện binh lại là khổ cực nhất. Nền tảng của Liêu Tây quân vốn đã bày ra trước mắt, e khó giữ được kỷ luật ấy!”
Một nhát đâm, vừa chuẩn vừa hiểm.
Khóe môi Lý Trì kéo ra nụ cười gằn, liếc sang:
“Chuyện của Bùi gia quân, không phiền ngươi lo. Nếu ta là ngươi, thì giờ nên cho người viết thư về, khuyên Lữ tướng quân sớm quy thuận tướng quân. Đỡ để sau này phát sinh tranh chấp, ta lại phải lĩnh mệnh đi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065038/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.