Trong trận chiến đẫm máu, mọi người sớm đã quên đi sợ hãi kinh hoàng, đem sinh tử ném ra sau đầu. Bùi Thanh Hòa sớm đã giết đến đỏ cả mắt, hễ thấy chiến mã của Hung Nô, liền dẫn người hung hăng lao lên, giết sạch bọn Hung Nô man di cùng ngựa chiến.
Bên cạnh, người dần dần vơi bớt.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, thấy thân ảnh vạm vỡ của Bùi Yến, lòng Bùi Thanh Hòa liền ổn định hơn, tiếp tục vung đao liều chết chém giết.
Giết! Giết! Giết!
Giết sạch bọn Hung Nô man rợ, những kẻ thiêu đốt, giết chóc, cướp bóc, ác độc không ai sánh bằng này!
“Đại tướng quân! Bộc Nô ở kia!” Trong tiếng la hét hỗn loạn giữa chiến trường, Tôn Thành gần như khản cả cổ họng: “Chúng ta đi giết Bộc Nô!”
Ánh mắt Bùi Thanh Hòa chợt lạnh, tay nắm chặt trường đao, sát khí bừng bừng lao về phía Bộc Nô.
Bùi Yến, Tôn Thành, Dương Hoài cùng những người khác, vừa hô hào vừa theo sát phía sau. Rất nhanh, từng đợt quân sĩ khí thế hừng hực cũng tràn tới, như sóng lớn cuồn cuộn đổ về phía trước.
Bên cạnh Bộc Nô còn mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ, vẫn chưa xuất chiến. Lúc này gắng sức liều một trận, hươu chết về tay ai còn chưa thể biết.
Thế nhưng, ngay vào khoảnh khắc Bộc Nô chuẩn bị hạ lệnh, ánh mắt hắn vô tình chạm phải ánh nhìn của Bùi Thanh Hòa nơi không trung. Một luồng hàn ý bỗng chợt trỗi dậy từ sâu trong lòng hắn.
Đó là bản năng được rèn luyện qua vô số lần sinh tử trên chiến trường.
Nếu tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065036/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.