Bùi Thanh Hòa sửa đổi gia quy, không ai phản đối, cũng chẳng dấy lên sóng gió gì đáng kể.
Người nào muốn gả thì cứ gả thôi! Dù sao, các nàng cũng chẳng mặn mà chuyện xuất giá, chỉ nguyện chiêu rể vào cửa.
Nỗi tủi thân của Bùi Chỉ cũng chẳng phải làm bộ. Bùi Tuyên, Bùi Phong thường trêu chọc nàng, vì một nam nhân mà phá vỡ gia quy không xuất giá của nữ nhi Bùi thị.
Bùi Chỉ vốn là người tính khí kiêu kỳ, mồm miệng sắc sảo, mọi chuyện thường muốn tranh tiên, ưa thích nổi bật. Thế mà trong việc chung thân đại sự lại “chịu thiệt một phần”, bị người chê cười, trong lòng tự nhiên khó chịu. Vừa thấy Dương Hổ, liền không nén được cơn giận. Vừa giở chút tính tình, lại vừa nhỏ nhẹ dỗ dành.
Dương Hổ lại lấy đó làm vui, cam tâm tình nguyện bị nàng nắn bóp trêu ghẹo.
Dương Hoài đảo mắt khinh bỉ: “Ngươi từ khi về đã cười suốt nửa canh giờ rồi, mép không mỏi sao?”
Dương Hổ đắc ý cười ha hả: “Khóe miệng ta khỏe mạnh lắm, có điều là lòng huynh chua chát phải không!”
Dương Hoài lạnh giọng: “Phải phải phải, lòng ta chua tới mức muốn rơi lệ luôn. Nhìn cái dấu bàn tay trên mặt ngươi, ta suýt nữa cảm động mà khóc rồi.”
Dương Hổ chẳng chút hổ thẹn, vẻ mặt đắc chí: “Nàng không đánh người khác, chỉ đánh ta. Bởi vì trong lòng nàng có ta.”
Dương Hoài nghe mà ê răng, suýt nôn khan một trận.
Dương Hổ chẳng màng để ý, vẫn cười mãi không thôi.
Dương Hoài ngoài miệng thì độc địa, nhưng trong lòng lại mừng rỡ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5059821/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.