Hành quân suốt mười ngày, rời khỏi Yên quận, tiến vào địa giới Quảng Ninh quận.
Bách tính trong Quảng Ninh quận đối với quân Bùi gia đã sinh lòng kính sợ, hoàn toàn không ai dám tiến đến gần.
Bùi Thanh Hòa vẫn giữ tốc độ hành quân sáu mươi dặm mỗi ngày. Tôn Thành phụ trách đánh tiền tiêu nhanh hơn nhiều, đã dò xét vượt lên hơn trăm dặm, mỗi ngày đều có tin tức mới báo về.
“Khởi bẩm tướng quân, phía trước có một đám lưu dân lưu phỉ, để tiết kiệm thời gian, Tôn đầu mục không mở sát giới, dẫn tiền tiêu doanh đuổi bọn lưu phỉ đi.”
“Tôn đầu mục còn thăm dò được động tĩnh của bọn Hung Nô. Hiện tại Hung Nô đang ở trong địa giới Quảng Ninh quận, chưa công đánh huyện thành, chỉ cướp bóc những thôn làng không có sức phản kháng.”
Bùi Tuyên nghe vậy tức giận không thôi: “Phi! Bọn Hung Nô này chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, hèn hạ vô sỉ!”
Bùi Thanh Hòa liếc mắt nhìn sang: “Hung Nô xuất binh, vốn chỉ để cướp lương thảo, cướp bạc, cướp người. Cướp thôn là dễ nhất. Chúng không ngu gì mà đi đụng vào chỗ cứng đầu trước.”
Bùi Phong chau mày nói: “Quảng Ninh quân đông người như vậy, sao không chủ động xuất kích? Chẳng lẽ cứ ngồi lì trong thành, trơ mắt nhìn bách tính vô tội bị giết bị cướp sao?”
Bùi Thanh Hòa nhàn nhạt đáp: “Cũng không thể trách Quảng Ninh quân. Hung Nô từ nhỏ đã cưỡi ngựa, là loại kỵ binh ưu tú nhất. Chúng đến đi như gió, Quảng Ninh quân mà rời khỏi thành, đến cái đuôi ngựa của Hung Nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5059805/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.