Chuyện xảy ra trong Bùi gia thôn, đương nhiên không giấu được Bùi Thanh Hòa.
Nàng day day trán, gọi riêng Bùi Chỉ đến: “Bùi Yến đánh Dương Hoài thì thôi cũng được. Bọn họ đã đính thân, đánh là thương, mắng là yêu, Dương tướng quân sẽ không nói gì. Nhưng ngươi đánh Dương Hổ làm gì?”
Bùi Chỉ cũng đang đầy một bụng tức giận: “Ai bảo Dương Hổ cứ lén lút dòm ngó ta. Lần trước ở Quảng Ninh quân ta đã cảnh cáo rồi. Hắn không nhớ, còn dám tiếp tục bám lấy ta, ta tất nhiên phải đánh cho nhớ đời.”
Bùi Chỉ hiện làm đầu mục một doanh trong Bùi gia quân, quản một trăm nữ binh. Về võ nghệ, nàng cũng thuộc hàng đầu trong các nữ tử nhà họ Bùi. Bùi gia quân ngày càng lớn mạnh, danh tiếng vang xa, nữ tử họ Bùi càng thêm cứng cỏi, không chịu được nửa phần ấm ức.
Bùi Thanh Hòa nhìn đường muội phồng má tức tối, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, giơ tay xoa đầu nàng: “Được rồi, đừng giận nữa. Sau này nếu còn ra tay, nhớ tránh mặt mũi hắn, cũng nên chừa cho Dương tướng quân chút thể diện.”
Bùi Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi: “Tất cả nghe theo tướng quân.”
Dương Hổ bị đánh đến thế, Bùi Thanh Hòa đành giữ cả nhóm họ lại ăn Tết tại Bùi gia thôn.
Dương Hoài tất nhiên rất vui, Dương Hổ mặt sưng như heo mà cũng vẫn cười ha hả.
Bùi gia thôn đón một cái Tết an lành mà náo nhiệt.
Trong khi đó, Bột Hải quận lại chẳng được yên. Cuộc chiến kéo dài suốt nửa năm, Bột Hải quân thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056849/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.