Đổng đại lang nhanh chóng tiếp quản kho lương, còn Vương Nhị Hà cũng chẳng được nhàn rỗi, trở thành trợ thủ của hắn.
Đổng đại lang không tư tâm, giữ Vương Nhị Hà bên cạnh, đích thân dạy cách làm sổ sách.
Vương Nhị Hà vốn không phải kẻ ngu ngốc, trong đám quân sĩ Bùi gia quân cũng thuộc loại lanh lợi. Được Đổng đại lang dạy dỗ, hắn liền chăm chỉ học hỏi.
Bùi gia quân ngày một lớn mạnh, về sau địa bàn sẽ càng mở rộng, nhân lực đắc dụng lúc nào cũng thiếu. Vương Nhị Hà thân thể gầy yếu, khó mà ra chiến trường lập công, nhưng làm tổng quản hậu cần thì lại là một đường đi không tệ.
Bùi Thanh Hòa thu hết vào mắt, quay sang khen với Cố Liên: “Vương Nhị Hà quả là người lanh lợi.”
Cố Liên nhướng mày cười, vết sẹo trên mặt dường như cũng nhảy múa theo: “Tướng quân đây là định đổi nghề làm bà mối rồi sao?”
Nói chuyện riêng tư, Bùi Thanh Hòa luôn hòa nhã, không hề ra vẻ. Nghe vậy, nàng bật cười: “Cũng phải xem ý ngươi thế nào. Nếu ngươi không bằng lòng, hoặc có người khác trong lòng, chỉ cần nói với ta một tiếng.”
protected text
Là thủ lĩnh của Bùi gia quân, Bùi Thanh Hòa phải tính đến sự ổn định và đoàn kết của quân đội. Doanh trại toàn là nam nhân độc thân thì chẳng phải kế lâu dài.
Vì sao quân kỷ của Phạm Dương quân, Liêu Tây quân, Quảng Ninh quân lại lỏng lẻo, thả ra là khó thu hồi? Còn Bùi gia quân thì quân kỷ nghiêm minh, chưa từng ức hiếp dân nữ?
Một phần là nhờ kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056841/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.