Bùi Thanh Hòa không xuống ngựa, vẫn giữ tư thế cao cao tại thượng, lãnh đạm mở miệng: “Thẩm quận thủ miễn lễ, chư vị cũng đều miễn lễ.”
Thẩm quận thủ lại hành lễ tạ ơn, vẻ mặt cung kính đến cực điểm: “Thỉnh Bùi tướng quân vào thành. Hạ quan đã dọn dẹp phủ quận thủ, kính mời tướng quân nhập trụ.”
Biết thời thế như vậy, xem ra không cần thay quận thủ nữa.
Bùi Thanh Hòa khẽ gật đầu, giục ngựa tiến vào thành. Hơn một ngàn quân Bùi gia sát khí đằng đằng cũng theo sau, uy nghi tiến vào Bắc Bình quận.
Bên trong cổng thành, vẫn có mấy dân chúng gan lớn kéo nhau đến xem náo nhiệt. Bị binh sĩ giữ thành ngăn lại, không dám tới gần, nhưng cũng tò mò thò đầu nhìn từ xa chục trượng.
“Đó là quân Bùi gia sao?”
“Trông thật oai phong lẫm liệt, không biết đánh giặc có lợi hại không?”
“Ngay cả bọn Hung Nô cũng không phải đối thủ của quân Bùi gia, sao có thể không lợi hại cho được!”
Trận chiến tại huyện Xương Bình năm ấy, khi Bùi Thanh Hòa thủ thành, đêm tập kích, thiêu rụi doanh trại Hung Nô đã được truyền tụng khắp nơi, càng kể càng ly kỳ. Có người thậm chí đồn rằng nàng là chiến thần hạ phàm, đến để cứu vớt sinh linh. Thêm vào đó, quân Bùi gia chưa từng xâm phạm dân chúng, danh tiếng vang dội, vượt xa Quảng Ninh quân, Phạm Dương quân và Liêu Tây quân.
Cho nên, trước sự xuất hiện của quân Bùi gia, dân chúng Bắc Bình quận không chút bài xích, ngược lại còn tràn đầy kỳ vọng.
Bùi Yến tai thính, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056837/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.