Triệu Hải cười khoái chí:
“Thằng ngốc này, chờ hơn bốn năm mới đợi được ngày định thân. Không biết còn phải chờ tới bao lâu mới chính thức bước vào cửa Bùi gia.”
Nói xong mới thấy có gì đó không ổn.
Thời Diễn đến cả danh phận vị hôn phu còn chưa có kia mà! Triệu Hải vội vàng chữa lại:
“Tướng quân chắc chắn sẽ không để huynh phải đợi lâu như vậy.”
Nhưng nghe thế… vẫn cảm giác không đúng lắm.
Triệu Hải thầm hối hận cái miệng vụng về của mình. Thời Diễn chỉ khẽ cười:
protected text
Triệu Hải nghĩ thầm: Ta ôm ái thê cùng con trai béo tròn trong lòng, mới là sung sướng thật sự. Câu này mà nói ra thì quá đâm vào lòng người, thôi đành ngậm lại.
Bao Hảo nằm trên giường, vẫn còn cười hề hề ngốc nghếch.
Triệu Hải hơi lo lắng, Thời Diễn cười bảo:
“Ta ở đây canh, ngươi về đi. Đừng để Thư Lan tẩu cùng Tiểu Uyển nhi và đệ đệ phải chờ.”
Từ sau khi Phương thị đi, Tiểu Uyển đã quay về sống với mẹ ruột và cha kế. Biện Thư Lan quản lý bếp núc, bận bịu vô cùng, Triệu Hải lại cả ngày ở chuồng ngựa. Tiểu Uyển phải học chữ, tập võ; Bùi Vọng cũng bắt đầu vỡ lòng. Một nhà bốn người ban ngày mỗi người một việc, đến tối mới sum họp.
Triệu Hải về nhà, trước hết dỗ hai chị em Tiểu Uyển ngủ, rồi đi đun nước nóng. Chờ Biện Thư Lan trở về, nàng ngồi vào thùng tắm, nước nóng xua đi mệt mỏi, mồ hôi và mùi dầu mỡ.
Vợ chồng thân mật một hồi, cùng nhau thủ thỉ.
Triệu Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056835/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.