Trở về đại trướng, Dương tướng quân cho mọi người lui xuống, chỉ lưu lại Dương Hoài.
Dương tướng quân thở dài một tiếng:
“Bùi Thanh Hòa hôm nay đã cho ta giữ lại thể diện. Trận đối chiến này, ta thua rồi. Nếu ở trên chiến trường, e rằng ta không trụ nổi năm mươi chiêu.”
Dương Hoài cũng có phần kinh hãi:
“Ngay cả năm mươi chiêu cũng không trụ nổi?”
Sắc diện Dương tướng quân trầm xuống, lại một tiếng thở dài:
“Ta chưa từng dám coi thường nàng. Hôm nay mới biết, ta vẫn đã xem nhẹ nàng.”
“Dương Hoài, bước cờ liên hôn kết minh với Bùi gia quân, chúng ta không đi sai. Bùi gia quân lợi hại như thế, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu, tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch.”
Về chuyện trở mặt động thủ, Dương tướng quân vốn chưa từng nghĩ đến. Thân là võ tướng trấn thủ biên ải, kẻ địch thực sự của ông là đám Hung Nô man di. Ông chiêu binh luyện binh cũng chỉ để phòng ngừa bọn Hung Nô tái xâm.
Lùi mười vạn bước mà nói, dù có động thủ, Quảng Ninh quân có thể dựa vào địa lợi và tổng binh lực để giành một trận thắng. Nhưng kế tiếp, sẽ phải đối diện với sự phản công điên cuồng của Bùi gia quân. Chưa kể còn có Bùi Vân, Cố Liên, Phùng Trường đóng quân ở các huyện thành… Nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Dương Hoài hạ giọng:
“Đại bá phụ nói rất đúng. Bùi gia quân quân kỷ nghiêm minh, ai nấy đều đọc sách biết chữ, trận pháp lại vô cùng lợi hại. Chúng ta kết minh với họ, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5055057/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.