Không thể nghĩ lại nữa.
Đó quả thực là thời khắc u ám nhất trong đời Dương Hoài.
Bị đánh cho một trận tơi bời, chân trái còn bị đá một cú thật mạnh. Lúc lên ngựa tỉ thí lần nữa, chân trái mất sức, tốc độ ngựa tất nhiên chậm lại. Sao có thể chạy nhanh hơn Bùi Yến? Bùi Thanh Hòa bước lên phía trước, mỉm cười hỏi han: “Dương tiểu tướng quân không bị thương nặng chứ? Ta bảo Bao đại phu xem qua cho ngươi nhé?”
Dương Hoài rất sĩ diện, lập tức đáp: “Không cần. Chỉ là chút thương ngoài da không đáng kể, ta có thuốc trị thương hảo hạng.”
Bùi Thanh Hòa cũng không ép, chỉ khách khí hỏi một câu: “Có muốn hôm khác thi lại một trận không?”
Dương Hoài theo bản năng nhìn sang Bùi Yến.
Dưới ánh nắng gay gắt, Bùi Yến cô nương với mái tóc rối, làn da đen nhánh, đang đắc ý nhe răng cười, nắm tay phát ra tiếng răng rắc.
Máu nóng trong lòng Dương Hoài sôi trào, không rõ là vì tức giận hay cảm xúc gì khác. Hắn trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Không cần thi lại, ta thua, tâm phục khẩu phục.”
“Xin Lục cô nương viết một phong thư, ta sẽ mang về.”
Chuyện hôn sự không phải trò đùa, cần phải bàn bạc chính thức với Dương tướng quân.
Bùi Thanh Hòa gật đầu: “Cũng được, tối nay ta sẽ viết. Ngày mai ngươi khởi hành trở về Quảng Ninh quân.”
Dương Hoài chắp tay đáp vâng.
Bùi Thanh Hòa liếc mắt ra hiệu cho Bùi Yến. Bùi Yến lập tức bước lại. Bùi Thanh Hòa cười nói: “Ngày mai Dương tiểu tướng quân sẽ về Quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5055053/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.