Trong kho rộng rãi, có ba dãy giá gỗ chắc chắn, đưa mắt nhìn khắp nơi đều là binh khí, phần lớn là đao thương thông dụng trong quân doanh.
Những binh khí mới tinh đều đã bị mang đi, chỗ còn lại đa phần là binh khí đã qua sử dụng, thỉnh thoảng có vết rỉ sét loang lổ. Thế nhưng, đối với Bùi gia quân vốn lâu nay khan hiếm binh khí, thì cả kho này quả thực chính là bảo vật vô giá.
Bùi Yến mừng rỡ không thôi, Bùi Vân cũng hân hoan, vào trong hết nhìn trái lại ngó phải.
Bùi Thanh Hòa vòng một lượt, tiện tay rút ra một thanh trường đao, chăm chú ngắm những vết mẻ trên lưỡi.
Thời Diễn cũng ghé lại xem:
“Đưa thợ rèn sửa sang lại, vẫn có thể dùng được.”
Hai cha con thợ rèn ở huyện Xương Bình hiện giờ chuyên tu bổ binh khí cho Bùi gia thôn.
Bùi Thanh Hòa gật đầu.
Hồ Đại cười hề hề:
“Lục cô nương, bên kia còn mấy món hay lắm.”
“Mấy món hay” mà Hồ Đại nói tới là vài bộ giáp cũ cùng một số khí cụ công thành. Giáp thì sửa sơ qua vẫn có thể dùng, khí cụ thì chất đống lộn xộn, trông chẳng khác gì đống sắt vụn.
Sợ Bùi Thanh Hòa chê, Hồ Đại vội giải thích:
“Những thứ này bỏ lâu không dùng, chất ở đây mới thành ra bừa bộn vậy. Lau chùi ghép lại thì có mấy bộ máy ném đá, thêm vài chiếc thang mây. Ngày tướng quân rời đi, mấy món cồng kềnh này không tiện mang, nên đều để lại.”
Bắc Bình quân vốn là tinh nhuệ trấn thủ, dựa vào Đông cung, bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5046622/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.