Bị giam gần mười ngày, Thiệu mạc liêu kích động nắm chặt tay Phương mạc liêu, suýt nữa rơi lệ tại chỗ.
Phương mạc liêu lập tức đảo mắt nhìn qua, thấy Thiệu mạc liêu chỉ là thiếu mất một ngón tay, người gầy đi một vòng, ngoài vẻ tiều tụy khổ sở thì không có gì đáng ngại, liền thở phào một hơi.
Trong đại lao, lời nào cũng không tiện nói. Ra khỏi huyện nha, ngồi lên xe ngựa, vừa ra khỏi cửa thành huyện Xương Bình, cơn phẫn hận của Thiệu mạc liêu liền như suối trào.
“Bùi gia mưu nghịch bị chém, con tiện nhân Bùi Thanh Hòa kia, tuy là nữ tử, nhưng lại chiêu nạp lưu dân, tự lập thành quân, dã tâm bừng bừng, tuyệt chẳng phải hạng hiền lành. Lần này trở về, ta tất sẽ bẩm với quận thủ đại nhân, xin ngài điều binh diệt tận Bùi thị.”
Phương mạc liêu thở dài một tiếng:
“Ta biết ngươi chịu nhiều ủy khuất. Nhưng lời không nên nói, vẫn là chớ nói. Tránh để quận thủ đại nhân khó xử.”
Thiệu mạc liêu lập tức nghẹn lời.
Hắn tất nhiên không phải kẻ ngu. Sau một phen này, đã tận mắt thấy thủ đoạn và gan dạ của Bùi Thanh Hòa. Dù Thang quận thủ có tấu xin triều đình điều binh, triều đình lại có thể phái bao nhiêu binh tới? “Bọn Hung Nô sang cướp bóc, triều đình còn lo chưa xuể.” Phương mạc liêu lại thở dài:
“Trên kinh thành thì quân khởi nghĩa đánh đến nát cả rồi, ai còn rảnh mà quản Bùi gia?”
“Theo ta, chi bằng đừng kết oán với Bùi gia. Chưa biết chừng sau này, còn phải cầu Bùi Lục cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020076/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.