“Vương huyện lệnh, vị Bùi Lục cô nương kia hiện ở đâu?”
Trên công đường huyện nha, một trung niên nam tử trắng trẻo, tròn trịa ngồi ở thượng thủ, khi nói chuyện đôi mắt xếch lên, khóe môi như cười như không.
Vương huyện lệnh khom người, vẻ mặt cung kính nịnh nọt:
“Xin Thiệu đại nhân chờ đôi chút, hạ quan đã phái người đi mời Lục cô nương.”
“Lần này, may nhờ Lục cô nương nghĩa khí xuất thủ, liều mình chặn đứng bọn Hung Nô man tộc, giữ vững được huyện Xương Bình. Nếu không, e rằng huyện này đã đi theo vết xe đổ của huyện An Lạc rồi.”
Vị Thiệu đại nhân này vốn là mưu sĩ tâm phúc của Thang quận thủ, xuất thân cử nhân, đối với vị Bùi Lục cô nương vang danh kia chẳng những không kiêng sợ, trái lại còn nhếch môi cười lạnh:
“Vương huyện lệnh là quan mệnh triều đình, nhận bổng lộc triều đình, Bùi Lục cô nương chẳng qua là tội thần chi nữ. Ngài khen ngợi đến vậy, chẳng lẽ còn muốn thay nàng xin công với triều đình?”
“Bổn quan khuyên Vương huyện lệnh vài câu, chớ để hồ đồ nhất thời. Nếu triều đình lấy tội danh ‘thông địch’ mà giáng tội, e rằng không chỉ mũ ô sa của ngài khó giữ, ngay cả cái đầu này cũng khó bảo toàn.”
Vương huyện lệnh thầm nghĩ: Ta qua được ngày nào hay ngày ấy.
Giữ không nổi huyện Xương Bình, ông lập tức sẽ chết vì tội mất đất. Nay huyện vẫn yên bình, ông còn có thể kéo dài hơi thở thêm vài bữa.
Thông hay không thông địch… cũng phải sống đã rồi tính.
Tất nhiên, Vương huyện lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020074/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.