Việc công phá huyện thành An Lạc chỉ mất hai ngày.
Nhưng huyện Xương Bình này, quân địch đã tấn công tám ngày liền mà thành vẫn vững như bàn thạch. Trái lại, phe Hung Nô man tử thương vong đã gần bốn phần mười.
Bọn Hung Nô vốn quen việc ba bữa năm hôm lại xuống đồng cướp phá, trong mắt chúng, quân Bắc Bình của Kính triều còn tạm xứng tay, chứ quân Quảng Ninh thì chẳng đáng nhắc đến. Dân Kính triều trong mắt chúng chẳng khác gì trâu chó.
Lần này chịu thiệt lớn ở huyện Xương Bình, bọn chúng giận đến phát điên. Mặc kệ thể diện, vừa điên cuồng công thành, vừa sai người đi cầu viện.
Một cánh quân Hung Nô lớn đã cướp được vô số tài vật cùng trai tráng, đang định rút về thảo nguyên. Trong số đó, toán quân gần nhất chừng năm trăm kỵ, vừa nhận được tín báo đã vội vàng phi ngựa tới.
Khi đến bên ngoài huyện Xương Bình, trông thấy cổng thành xiêu vẹo, lại nhìn đồng bọn thương vong thảm hại, bọn kỵ binh đều sững sờ:
“Chỉ một cái huyện thành rách nát thế này, mà các ngươi vây nửa tháng còn chưa phá nổi?”
Không những chưa phá, mà còn chết mất bao nhiêu nhân mạng.
Hung Nô man tử xúm lại líu ríu bàn bạc, quyết định khi phá được thành sẽ đồ sát ba ngày, mới hả được cơn giận này.
Đêm đó, chúng nhóm lửa nấu cơm, đem đám nữ nhân bị bắt ra mặc sức làm nhục. Lương thực mang theo đã ăn hết nửa tháng, nay thêm năm trăm viện binh, số còn lại chẳng đủ chia. Thế là bọn man tử giết mấy dân đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020068/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.