Không sai!
Đây mới là tình cảnh thực sự bế tắc của Vương huyện lệnh.
Bùi gia thôn quật khởi, Bùi gia quân tung hoành ngang trời, đã dẹp sạch sơn tặc trong dãy Yên Sơn. Bước tiếp theo tất sẽ dựng cờ khởi nghĩa, mà huyện thành Xương Bình là nơi Bùi gia quân buộc phải chiếm lấy.
Vương huyện lệnh, nếu rời đi, e là chết; ở lại, khả năng cũng chết. Tiến hay lui đều là tử lộ.
Còn chuyện bị coi là “đồng mưu tạo phản”, Vương huyện lệnh lại chẳng bận tâm mấy — người chết rồi, danh tiếng còn để làm gì? Như những huyện lệnh ở phương Nam bị lưu dân xông vào nha môn, chém đầu bỏ xác, nào ai còn nhớ họ là người thanh bạch? Ông ta chỉ mong một con đường sống mà thôi.
Bùi Thanh Hòa dịu giọng an ủi vị huyện lệnh đang cười khổ:
“Chuyện về sau, giờ chưa thể nói. Nhưng ít nhất hiện tại, ta có thể giúp huyện lệnh thủ vững thành này.
Thành giữ được, bá tánh có đường sống, mà huyện lệnh cũng giữ được mạng.”
Vương huyện lệnh khô khan hỏi:
“Nếu… giữ không nổi thì sao?”
“Nếu không giữ nổi, ta sẽ dẫn quân vào Yên Sơn lánh tạm.” Bùi Thanh Hòa vẫn ung dung – “Trong núi ta đã giấu sẵn lương thảo, đủ để ẩn vài tháng. Chờ Hung Nô rút, lại xuống núi.
Còn huyện lệnh… ở lại thành, cùng dân sống chết, ắt sẽ lưu danh sử sách.”
Lưu danh? Sử sách?
Ông ta chỉ muốn đầu mình nguyên vẹn, ngày ngày có rượu ngon uống, sống hồ đồ cho hết một đời, chứ danh gì với sử sách gì!
Biết chẳng lay chuyển được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020064/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.