Không rõ đã qua bao lâu, Mạnh lục lang cuối cùng cũng mở mắt.
Cú đánh vào sau đầu kia quả thực không chút nể tình, khiến đầu hắn vẫn còn choáng váng. Mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là gương mặt quen thuộc của Tiểu Mạc.
Bùi Thanh Hòa đâu? Ký ức trước khi hôn mê ào ạt tràn về, lửa giận trong lòng Mạnh lục lang bùng lên. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng lại không nhúc nhích được. Cúi đầu nhìn, mới phát hiện tay chân đều bị dây thừng trói chặt.
Mạnh lục lang càng thêm tức giận:
“Là kẻ nào dám trói ta?”
Tiểu Mạc ho nhẹ một tiếng:
“Là Lục cô nương ra tay.”
Mạnh lục lang ngẩng đầu, trừng mắt quát:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại đây, cởi trói cho ta!”
protected text
“Lục cô nương trước khi đi đã dặn, không được cởi trói cho công tử. Bảo công tử cứ nằm yên, nghĩ cho thật thông suốt.”
Mạnh lục lang giận sôi:
“Ngươi rốt cuộc nghe lệnh ai?”
Tiểu Mạc khổ sở đáp:
“Ngày thường tất nhiên là nghe công tử. Nhưng trước khi tướng quân đi, có dặn kỹ, hễ công tử bước chân vào Bùi gia thôn thì phải nghe Lục cô nương.”
Mạnh lục lang: “…”
Tiểu Mạc chủ động giải thích:
“Lục cô nương dẫn người vào núi tiễu trừ Thanh Phong trại rồi. Uất ức công tử phải chịu, tạm ở trong phòng này ít ngày. Đợi cô nương trở về, sẽ thả công tử ra.”
Mạnh lục lang tức đến mức buông lời mắng chửi — chửi Tiểu Mạc phản chủ, chửi phụ thân mình mù mắt tin lầm người, thỉnh thoảng lại mắng Bùi Lục cô nương lạnh lùng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020058/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.