“Ta kính trọng nàng, ngưỡng mộ nàng, đó là tư tình. Hết lòng ủng hộ Bùi gia lại chẳng liên quan đến tư tình. Ta xem trọng tiền đồ của Bùi gia quân, vào lúc này đặt cược lớn, là vì tương lai của Thời gia.”
Công – tư có thể phân minh rạch ròi đến vậy sao? Bùi Thanh Hòa nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Thời Diễn lại nói:
“Lùi một bước mà nói, cho dù công – tư chẳng rõ ràng, chịu thiệt cũng là ta, nàng chẳng mất mát gì. Nàng có gì mà phải lo?”
Nói ra cũng lạ. Người bày tỏ thì ung dung bình thản, chẳng chút ngượng ngập. Trái lại, Bùi Thanh Hòa lại thấy có phần chột dạ.
Nàng nhịn không được khẽ bật cười:
“Nói cũng có lý. Thật ra, vừa rồi ta chỉ làm bộ thôi, trong lòng chẳng hề áy náy chút nào. Huynh đừng xem thường ta, lòng ta vừa lạnh vừa cứng.”
Thời Diễn cũng cười, rồi khéo léo chuyển đề tài:
“Hiện nay đường sá chẳng yên, lại mang theo nhiều vàng bạc như vậy, e gặp phải lưu dân cường đạo.”
Bùi Thanh Hòa sớm đã có chuẩn bị:
“Ta mang theo năm mươi người, cùng huynh đồng hành.”
Thời Diễn làm việc dứt khoát, chẳng dây dưa, gật đầu đáp:
“Ta sẽ chọn thêm ba mươi gia đinh, sai người chuẩn bị lương khô. Một canh giờ nữa xuất phát.”
Những việc vụn vặt này vốn chỉ cần sai Đổng Nhị Lang đi là được, song hôm nay hắn lại đích thân sắp xếp, là để tránh cảnh bốn mắt chạm nhau mà sinh lúng túng.
Bùi Thanh Hòa không khỏi đưa tay gãi đầu. Sao lại đột nhiên có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020055/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.