Mạnh tướng quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Thanh Hòa, chậm rãi nói: “Hơn một năm qua, Thái tử điện hạ nhiều lần gửi thư căn dặn bản tướng phải chăm sóc Bùi gia. Không có sự hậu thuẫn của Bắc Bình quân, Bùi gia làm sao có được ngày hôm nay. Ân đức ấy, Lục cô nương định báo đáp thế nào?”
Bùi Thanh Hòa đối mặt với ánh nhìn của Mạnh tướng quân: “Trong mỗi bức thư ta gửi vào Đông cung hàng tháng, Mạnh tướng quân chẳng lẽ đoán không ra?”
“Ta vì Thái tử điện hạ mưu lược đối phó Ngụy Vương, Thái tử điện hạ lệnh cho Bắc Bình quân chiếu cố Bùi gia, hai bên qua lại công bằng, không ai thiếu ai điều gì. Nói gì đến ân nghĩa?”
“Huống chi, lúc tranh đoạt ngôi báu, triều đình tất loạn, máu tanh khắp nơi. Ta chỉ là nữ nhi của tội thần, dù có theo Mạnh tướng quân vào kinh, cũng chỉ là dâng đầu vô ích.”
“Mạnh tướng quân muốn tận trung, dẫn năm nghìn binh tử vì nghĩa hy sinh. Cớ sao phải kéo theo một cô nương mười mấy tuổi chịu chết theo?”
“Nói đến Thái tử, thuộc hạ của ngài ấy toàn là sâu mọt hám lợi. Khi thiên tai xảy ra, không nghĩ cứu dân, mà lại tham ô tiền gạo cứu trợ, khiến cho việc cứu tế thất bại. Hơn mười vạn dân chết đói, còn bao nhiêu người mất mạng vì ôn dịch, nào ai đếm xuể. Lẽ nào Thái tử hoàn toàn không hay biết?”
“Nếu ngài ấy biết mà dung túng đảng Đông cung tranh quyền đoạt lợi, thì là bất nhân. Nếu ngài ấy ngu muội bị thần tử che mắt, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5020042/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.