Gió núi hú rít, âm thanh như tiếng trẻ thơ khóc đêm.
Bảy tên lưu dân bị chặt đứt đôi chân, treo lơ lửng dưới tàng cây, kêu gào thảm thiết suốt nửa đêm. Đến nửa sau đêm, thanh âm dần yếu ớt.
Trời đông giá rét, lạnh như hầm băng. Mấy tên lưu dân làm loạn ấy, hoặc là máu chảy cạn mà chết, hoặc là bị đông cứng đến chết, tuyệt không có khả năng sống sót.
Trong gian nhà tranh chật kín lưu dân, không có lấy một ngọn nến, cũng chẳng ai dám ngủ. Có kẻ mở trừng đôi mắt, kinh hoảng sợ hãi, có kẻ nhắm mắt lại, âm thầm thở phào.
May thay, mình không vì một lúc bốc đồng mà đi theo chúng. Nếu không, giờ phút này người bị treo lên chờ chết e là đã thêm một kẻ.
Đêm ấy dài lê thê khác thường.
Khi trời vừa hửng sáng, Phùng Trường mắt đỏ ngầu vì thức trắng đêm liền tới. Cùng đi còn có Bùi Giáp và Bùi Ất.
Bùi Giáp tức giận vô cùng, lớn tiếng chửi rủa đầy lời thô tục:
“…Lục cô nương lòng tốt thu nhận các ngươi, vậy mà có kẻ dám làm càn, đáng bị thiên đao vạn quả.”
Bùi Ất cũng đồng lòng phẫn nộ, tiếng mắng còn lớn hơn cả Bùi Giáp.
Lưu dân cúi gằm đầu, không dám hé môi phản bác.
Phùng Trường hít sâu một hơi, cất lời:
“Các ngươi đều biết ta là Phùng Trường. Các ngươi đến Bùi gia thôn, chính là do ta chỉ đường. Nay xảy ra chuyện lớn thế này, ta thật không còn mặt mũi nào cầu xin Lục cô nương nữa. Tuyết đã ngừng rơi, ai muốn rời đi thì lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003851/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.