Phùng Trường quả thực là người có chí tiến thủ, vừa mới vào thôn đã vội thể hiện.
Bùi Thanh Hòa liếc mắt nhìn hắn đầy tán thưởng: “Được, ngươi cứ thử làm trước đi.”
Phùng Trường được Bùi Thanh Hòa cho phép, tinh thần lập tức phấn chấn. Sáng hôm sau, trước khi xuống đồng, hắn tập hợp hơn hai mươi lưu dân lại một chỗ, sắc mặt nghiêm túc tuyên bố quy định khảo hạch: “Tình hình canh tác mỗi ngày, ta sẽ ghi chép lại từng người. Mỗi bảy ngày sẽ thống kê một lần, ba người đứng đầu sẽ được thưởng. Ba người cuối bảng sẽ bị phạt.”
Đám lưu dân đã được ăn no mấy ngày nay, tinh thần hăng hái, không ai phản đối.
protected text
Phùng Trường tai rất thính, lập tức đáp: “Sức lực mỗi người khác nhau, đúng là có chút chênh lệch tự nhiên. Nhưng chỉ cần tận tâm làm việc, ai nấy đều thấy rõ, sẽ không bị phạt đâu.”
Phùng Trường sau đó phân công tỉ mỉ, mỗi người phụ trách một mảnh ruộng hoang, ai nấy đều hăng say bắt tay vào việc.
Cố Liên thấy cảnh đó, lập tức cau mày: “Tên Phùng Trường này, tâm tư còn nhiều hơn cả tổ ong. Mới ngày thứ hai đã bày trò, muốn đè đầu cưỡi cổ chúng ta à? Hừ! Nằm mơ đi!”
Vốn các nữ nhân làm cùng một chỗ, giờ nghe lệnh Cố Liên, cũng tản ra. Các nàng ở trong thôn mấy tháng, ăn no sức mạnh, lại quen việc đồng áng, dắt trâu kéo cày, cày ruộng không hề chậm.
Bùi Giáp lập tức phát hiện ra điểm khác lạ: “Ủa? Hôm nay sao cày ruộng nhanh thế?”
Bùi Ất, lanh lợi hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003845/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.