Bùi Thanh Hòa lên tiếng gọi đám nữ nhân tiếp tục đến võ trường luyện tập.
Phùng Trường thì tự giác dẫn đám lưu dân xuống núi đến tụ lại ở bãi đất trống phía bắc thôn — ngay bên cạnh bãi đất trống của võ trường.
Đám lưu dân lấm lét, sợ sệt đứng xa xa nhìn các nữ nhân họ Bùi đang luyện võ.
Đội hình biến hóa nhanh nhẹn, hàng ngũ ngay ngắn, trường đao rít lên từng tiếng “hô hô”, lưỡi đao dưới ánh nắng chói lòa khiến người ta phải nheo mắt. Tiếng hô vang thi thoảng vang lên lại càng khiến người xem dựng cả tóc gáy. Đáng sợ nhất chính là Bùi Lục cô nương, mũi tên trong tay nàng rời cung vút đi, từng mũi từng mũi nối nhau như châu ngọc, đích đích xuyên phá tâm bia cách xa đến mấy trăm bước.
“Phùng Trường,” nam nhân râu quai nón giọng khàn đặc, cố nén thấp giọng: “Đám nữ tử này ai nấy đều hung mãnh, thân thủ kinh người. Có khi nào cầm đao lên liền giết hết chúng ta không?”
Song ánh mắt Phùng Trường lại sáng rực lên: “Nếu Lục cô nương muốn giết chúng ta thì lúc trước đã động thủ rồi. Nay không giết mà giữ chúng ta lại, có thể thấy là thật tâm muốn thu nhận.”
“Họ không lợi hại thì làm sao chống được sơn tặc, làm sao bảo vệ được chúng ta. Càng lợi hại càng tốt!”
“Đừng nói nữa, chăm chú mà nhìn. Lục cô nương để chúng ta ở chỗ này chính là để tận mắt thấy họ luyện võ.”
Cái màn ra oai này, hiệu quả không thể nói là không rõ rệt.
Bọn lưu dân vốn còn mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003843/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.