Người lên tiếng là một nam tử thân hình gầy gò, chẳng khác gì một cành củi khô. Tuổi chỉ hơn hai mươi, đang độ thanh niên tráng niên, vậy mà trên đầu đã lấm tấm tóc bạc.
Lâu ngày lẩn trốn nơi rừng sâu, chịu đói khát triền miên, chẳng có lấy chút muối mà ăn. Những lưu dân này người nào người nấy đều tiều tụy, đầu đã bạc trắng. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng chết đói hoặc bỏ mạng vì mãnh thú. Chi bằng liều mạng tìm một đường sống.
Dựa vào thổ phỉ thì không dám. Nhưng Bùi gia thôn toàn là nữ tử, hẳn là một nơi dễ nương náu.
“Nữ tử thường mềm lòng. Chúng ta cứ đến xin gia nhập, dập đầu mấy cái, rơi vài giọt lệ là xong chuyện.” Gã gầy gò kia chẳng biết đã tính toán trong lòng bao lâu, giờ nói ra như nước chảy mây trôi: “Lùi một bước mà nói, nếu họ không chịu thu nhận, cũng chẳng lấy mạng chúng ta. Cứ xuống núi thử một lần, cùng lắm lại quay về. Dù gì cũng chẳng mất mát gì.”
Lưu dân nhìn nhau, kẻ nọ ngó kẻ kia. Một gã râu quai nón nghiến răng đáp lời: “Được, lần này nghe theo ngươi.”
Có người hưởng ứng, kẻ khác cũng nhanh chóng gật đầu theo.
Đã sắp chết đói, chỉ cần Bùi gia thôn chịu cưu mang cho miếng cơm ăn, họ có làm trâu làm ngựa cũng cam tâm.
Quyết định đã định, lúc đem thịt gấu về cũng chẳng còn băn khoăn. Mấy người lưu dân hoặc vác hoặc ôm, bê những tảng thịt đẫm máu trở về chỗ trú.
Nhóm lưu dân này tổng cộng hơn hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003841/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.