Trong Bùi gia thôn, Phùng thị lo lắng thấp giọng nói:
“Thanh Hòa, Thời thiếu đông gia tặng nhiều lương thực như vậy, lại còn phái thợ nề tới giúp dựng nhà. Con chỉ gửi một lời cảm tạ, rồi lại chuẩn bị cả xe rượu ngon đưa cho Vương huyện lệnh…”
“Những món ân tình ấy, nhà ta biết lấy gì mà đáp lại?”
Trên đời này, khó trả nhất chính là nợ nhân tình. Thời gia là thế gia vọng tộc ở U Châu, chẳng hề thân quen với họ Bùi, vậy mà lại không ngừng ra tay tương trợ.
Tấm lòng hiền hậu, lại thêm phần e dè ngượng ngùng, khiến Phùng thị mỗi lần nghĩ đến số ân tình ấy liền thấy bất an.
Bùi Thanh Hòa, đang cẩn thận lau chùi chiếc cung dài, ngẩng đầu cười nói:
“Thời thiếu đông gia mắt sáng như đuốc, đang đầu tư sớm vào họ Bùi. Tương lai, chắc chắn sẽ được hồi báo xứng đáng.”
“Lùi một bước mà nói, cho dù họ Bùi ta không vực dậy được, Thời gia cũng chẳng thiệt hại gì nhiều. Họ Thời là thương hộ lớn nhất miền Bắc, cơ nghiệp đồ sộ. Chút lương thực và rượu ngon đó, với họ cũng chỉ như muối bỏ bể.”
“Khi phụ thân và đại bá còn tại thế, thương nhân đến cửa kết thân đâu có ít?”
Nói cũng phải.
Ngày trước, muốn dâng lễ cho Bùi Trọng Đức huynh đệ, còn phải xem hai người có chịu nhận hay không.
Nay Bùi gia gặp đại nạn, lưu lạc đến nơi này, lại được một đại hộ như Thời gia trở thành vị thần tài hậu thuẫn.
Phùng thị thở dài:
“Thôi được, miễn trong lòng con hiểu rõ là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003834/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.