Đêm ấy, căn nhà mới ở đầu thôn sớm đã tắt đèn thổi nến.
Sáng hôm sau, trong buổi tập luyện, Biện Thư Lan – tân nương – không xuất hiện.
Mạo Hồng Linh mắt thâm quầng, mấy nàng dâu trẻ khác cũng vậy, rõ ràng đêm qua chẳng ai ngủ ngon giấc.
Bùi Thanh Hòa coi như không thấy, thần sắc bình thản dẫn mọi người luyện tập như thường lệ. Vẫn như mọi ngày, chạy hai vòng quanh mảnh ruộng hoang. Mảnh đất cằn cỗi ấy, qua bước chân của hơn hai trăm nữ nhân họ Bùi ngày ngày tập luyện, đã bị giẫm thành một lối mòn.
Chạy xong, người thì thở hổn hển, kẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.
Bùi Thanh Hòa vẫn khí định thần nhàn, dẫn mọi người luyện quyền trên một bãi đất trống. Bãi đất này nằm gần rừng núi, sát bên một con suối nhỏ, kín đáo mà yên tĩnh, vô cùng thích hợp làm nơi luyện võ.
“Bùi Phong, trụ vững mã bộ, nhìn Bùi Tuyên mà học.”
Bùi Phong ghét nhất là bị đem ra so sánh với bốn chữ sau cùng, lập tức nghiêm mặt, tập trung cao độ, mã bộ vững như bàn thạch.
Bùi Tuyên được khen, liền toe miệng cười vui vẻ.
Bọn trẻ con luyện mã bộ rèn thân thể, Bùi Yến, Bùi Vân cùng các thiếu nữ chia nhóm tập quyền.
Bùi Thanh Hòa xoay người lại, nhẫn nại chỉ dạy cách ra đòn, vận lực, tiện thể gọi Bùi Yến ra đối luyện làm mẫu cho mọi người.
Bùi Yến dù mạnh mẽ, nhưng chẳng vui vẻ gì với việc bị làm bao cát mỗi ngày:
“Muội bị đánh mấy lần rồi. Hôm nay tới lượt Vân đường tỷ!”
Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003832/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.